Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Chương 89- 91
Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:25
Lục Ngạn từ một người đàn ông lịch lãm với hình tượng lạnh lùng cấm dục triệt để biến thân thành sắc lang đói khát, nếu không phải Tuyết Nhi đâng đến tháng thì anh đã lao vào cô rồi.
Bé con ngồi trên đùi anh bĩu môi, sau đó bỗng nhiên hơi chau mày, đưa tay lên che bụng:
“Chú…”
“Sao vậy? Đau bụng sao?”
Người đàn ông lúc này mới sực nhớ mỗi khi đến kỳ phụ nữ sẽ gặp nhiều vấn đề về sức khỏe, có người đơn thuần là mệt mỏi, có người đau nhức vùng thắt lưng hay đau bụng, mức độ không giống nhau.
Lục Ngạn đưa tay vào trong áo Tuyết Nhi, lòng bàn tay ấm áp xoa dịu cơn đau đột ngột của cô.
“Đau lắm không?”
“Có ạ…” Mặt Tuyết Nhi nhăn nhó.
Trước kia thỉnh thoảng cô mới đau bụng, lần này thì khó chịu thật!
“Chờ tôi một chút.”
Lục Ngạn rút điện thoại ra gọi cho Chu Trạch An ngay lập tức, sau đó hỏi:
“Cậu có đang rảnh không?”
“Sao vậy? Tôi chuẩn bị tan làm.”
“Tuyết Nhi đang đau bụng đến tháng cậu xem phải làm như thế nào?”
Bên kia đầu dây im lặng hồi lâu Chu Trạch An mới lớn tiếng đáp lại:
“Cậu đang giỡn mặt với tôi đấy à? Đau bụng thì uống thuốc hoặc chườm ấm là được rồi.”
“Còn phải chú ý gì khác không?”
“Đại ca ơi, không cần đâu, trừ phi là đau quặn thắt một cách bất thường hoặc đau ta mức không thể chịu nổi, còn nếu chỉ hơi khó chịu thôi thì là chuyện hết sức bình thường! Có cần phải gọi cho tôi vậy không? Mỗi lần cậu gọi tôi đều nghĩ là có chuyện quan trọng!”
“Biết rồi, cảm ơn.”
“Kiếp trước chắc là tôi mắc nợ cậu đấy, Lục Ngạn.”
Sau khi tắt điện thoại, anh mới chú ý đến để còn đang ngồi trong lòng, hai mắt cô lấp lánh nhìn anh.
“Sau này chú sẽ là một người chồng tốt đó.”
“Phải không? Vậy thì mau cưới tôi đi.”
Nghe câu nói này, cô không khỏi bất ngờ:
“Em chỉ mới 19 tuổi thôi mà chú đã muốn cưới em rồi sao?”
“19 là đủ tuổi để kết hôn rồi.”
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn cô, trong con người phản chiếu hình bóng của một thiếu nữ đang thẹn thùng
“Hiện tại em chưa đi làm, chưa có tài sản trước hôn nhân em sẽ không ngu ngốc gả cho bất kỳ ai đâu. Chẳng may sau này ly hôn thì em không còn gì hết!”
“Chưa cưới em đã tính đến chuyện ly hôn rồi?”
“Em chỉ đền phòng vạn nhất thôi.”
Bàn tay của người đàn ông không ngừng xoa bụng cho Tuyết Nhi, giọng anh trở nên dịu dàng:
“Nếu sau này tôi kết hôn với em thì tuyệt đối sẽ không bao giờ ly hôn, em nhất định phải suy nghĩ thật kỹ trước khi ký giấy. Tôi sẽ không cho phép em hối hận.”
Trong giọng nói của anh theo một chút dịu dàng nhưng cũng cứng rắn và nghiêm nghị.
Nếu Tuyết Nhi thật sự đồng ý giao phó nửa đời còn lại cho anh, thì chẳng có lý do gì để anh làm bé con thất vọng. Anh chỉ sợ bản thân không đủ sức hút với Tuyết Nhi và một ngày nào đó, cô sẽ cảm thấy chán.
Càng nghĩ anh càng bất an:
“Đêm qua em đã làm chuyện đồi bại với tôi thì phải chịu trách nhiệm đến cùng đấy.”
“Chú nói gì cơ? Ai là người phải chịu trách nhiệm ở đây?”
“Em phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Ang lặp lại một lần nữa, giọng chắc nịch, nói xong anh còn bày ra vẻ ấm ức.
Tuyết Nhi dở khóc dở cười làm gì có ai là đàn ông mà đòi phụ nữ chịu trách nhiệm như vậy. Cô không thèm nói về vấn đề này nữa mà chuyển sang hỏi:
“À hôm qua chú tặng cho em cái gì đó? Em xem không hiểu.”
Người đàn ông khẽ cười:
“Hợp đồng mua bán chung cư.”
Đó là một tòa chung cư 50 tầng gần công ty mẹ dưới trướng của Lục Ngạn, trước đây anh muốn mua để đầu tư bất động sản, nhưng mà bây giờ sự xuất hiện của bé con đã thay đổi suy nghĩ ấy.
Anh muốn trao cho người anh thương tất cả những gì tốt đẹp nhất, bắt đầu từ những thứ như nhà và đất.
Quần áo giày dép, túi xách hay phụ kiện đều những thứ cơ bản mà một người đàn ông thành đạt có thể tặng cho bạn gái của mình. Anh cảm thấy nó rất tầm thường, cho nên quyết định mua một căn chung cư dưới tên của Tuyết Nhi.
Anh nói:
“Vậy là đã có tài sản trước hôn nhân.”
Lúc này, bé con mở to mắt không tin vào tai mình. Sinh nhật mà chú lại tặng cả một tòa nhà cao tầng!? Nhưng ngẫm lại thì so với chiếc xe đính kim cương đợt trước, tòa chung cư này cũng không đắt hơn bao nhiêu. Nghĩ vậy, tâm trạng của Tuyết Nhi mới được cân bằng một chút.
“Cảm ơn chú.”
Cô vòng 2 tay lên cổ người đàn ông, hơi thở như lan hương phả vào mặt anh:
“Em yêu chú quá đi mất! Yêu nhất trên đời”
Dục vọng đang bị kìm nén sâu dưới đáy lòng vào thời khắc đó muốn nổ tung, giữa đũng quần người đàn ông có thứ cộm lên chọc vào dưới m.ô.n.g Tuyết Nhi.
“Nếu em còn tiếp tục đùa giỡn như vậy, tiếp tục khiêu khích tôi thì tôi sẽ cho thanh kiếm bên dưới nhuốm m.á.u thật đấy.
Tuyết Nhi cựa quậy thân hình khiến cho m.ô.n.g càng cọ vào phần thân của người đàn ông nhiều hơn, cô biết chắc chú sẽ không nỡ đâu!
“Nhưng làm trong kỳ đèn đỏ sẽ dễ viêm nhiễm.”
“...”
Tức thật.
Từ ngày Lục Ngạn được ăn mặn, một tuần bảy ngày anh ôm Tuyết Nhi thì có năm ngày không khống chế được chính mình.
Ban đầu Tuyết Nhi cũng khá thích thú chuyện giường chiếu nhưng khi cô lên năm hai đại học, mọi chuyện bắt đầu đổi khác.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, một năm chớp mắt là qua thôi. Bây giờ Tuyết Nhi đã sắp 20 tuổi, lịch học trở nên dày hơn và Tuyết Nhi quay cuồng giữa đống bài vở nên thường xuyên thiếu ngủ, tần suất l.à.m t.ì.n.h cùng Lục Ngạn cũng giảm xuống.
Lục Ngạn nhiều lần muốn chạm vào bé con nhưng về nhà là cô lăn ra ngủ, hoặc ngồi vào bàn cầm bút lên nghiên cứu sách vở.
Hai người vẫn chung sống hòa thuận vui vẻ, Lục Ngạn vẫn yêu thương cưng chiều bé con của anh.
Vậy mà từ một tuần 4 5 lần, bây giờ một tháng Lục Ngạn mới được ăn thịt 4 5 lần.
Anh bắt đầu lo lắng không yên, giữa trưa liền chạy đi hỏi quân sư tình yêu.
“Có phải con bé chán tôi rồi không?”
“À, cũng có thể lắm, dù sao cậu già như vậy, khoảng cách tuổi tác sẽ tạo nên khoảng cách về tâm hồn.” Chu Trạch An thẳng thừng đáp, sau đó như nhớ đến cái gì, hắn chép miệng rồi nhìn Lục Ngạn.
“Có gì thì nói đi.”
“Lục Ngạn, chắc là mẹ cậu không đi tìm Tuyết Nhi rồi nói linh tinh đâu nhỉ?”
Lục Ngạn hơi hơi chau mày, anh nói:
“Không đâu, sau sinh nhật Tuyết Nhi, bà ấy từng nói với bố tôi chuyện tôi quen con bé. Nhưng bố tôi cho rằng tôi chỉ đang chơi bời nên mặc kệ rồi.”
Trong mắt của lão Lục, con trai ông không thiếu phụ nữ, nếu thấy hứng thú với cô nào thì cứ chơi thoải mái. Chỉ khi nào thông báo kết hôn thì mới cần quan tâm.
Lục Ngạn lấy từ trong túi quần ra một que kẹo mút, lột vỏ rồi cho vào miệng ngậm.
Đến giờ Tuyết Nhi vẫn chưa biết anh hút thuốc, ở trước mặt cô anh cũng chưa bao giờ để lộ mấy tật xấu này. Nhưng mà nửa năm trở lại đây, anh ngày càng ít hút.
Đang ngồi nói chuyện với Chu Trạch An, điện thoại Lục Ngạn bỗng nhiên reo lên.
Từ bên kia đầu dây truyền tới giọng nói gấp gáp của Đinh Mục:
“Lão đại, Hồ Đông đột nhiên xuất hiện gần cổng trường của Tuyết Nhi, làm sao đây?”
Trái tim Lục Ngạn như nhảy lên tận cổ họng, anh đứng bật dậy, quát lên:
“Sao Hồ Đông lại ở đó?”
Thành phố này khắp nơi đều có tai mắt của Lục Ngạn, kể cả khi anh và Tuyết Nhi ở bên nhau gần hai năm rồi, anh vẫn cực kỳ cảnh giác. Hai năm của anh sao so được với mười năm của Hồ Đông?
Hơn nữa, sâu thẳm trong lòng Lục Ngạn vẫn tồn tại một nỗi sợ.
Sợ Tuyết Nhi gặp được Hồ Đông, cô sẽ biết anh đã lừa cô.
Ban đầu Lục Ngạn khiến Tuyết Nhi hiểu lầm anh và Hồ Đông là bạn, cô tin tưởng anh hết lòng, nếu biết mối quan hệ thật sự của hai người đàn ông cô yêu thương không tốt như cô nghĩ…
Lục Ngạn không dám tưởng tượng Tuyết Nhi sẽ giận anh như thế nào.
Không kịp cầm lấy áo khoác, cả người Lục Ngạn như một cơn gió lao ra khỏi phòng, vừa chạy anh vừa dặn dò Đinh Mục:
“Cản hắn lại! Trước khi tôi qua đó, không được để Tuyết Nhi gặp Hồ Đông!”
Anh thật sự không hiểu sao người của mình lại để Hồ Đông lọt lưới, cũng không rõ tại sao sau ngần ấy thời gian, tên này vẫn tìm Tuyết Nhi!
…
Trước cổng trường đại học, Hồ Đông đứng tựa vào chiếc xe Cadillac vừa hút thuốc vừa liếc nhìn về phía khuôn viên trường.
Hôm nay trời có gió, rất mát mẻ, dưới ánh nắng ấm áp, các sinh viên cười nói tạo nên khung cảnh tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Người đàn ông đứng đó lại lộ ra vẻ âm trầm u ám trái ngược với sự năng động của mọi người.
Khuôn mặt tiều tụy, mắt thâm quầng không có sức sống chút nào.
Đinh Mục đứng một góc vừa quan sát vừa cảm thán.
Đây là Hồ Đông sao? Là ông trùm kinh tế ở Bắc khu người người ngưỡng mộ? Trông đã không còn phong độ như ngày xưa, nếu không biết nhau từ lâu, chính hắn cũng hoài nghi chỉ là người giống người.
Hồ Đông tìm Tuyết Nhi suốt hai năm rồi.
Từ lúc cô bỏ nhà đi đến giờ, hắn chưa bao giờ ngừng tìm kiếm. Nhưng mỗi lần dường như sắp gặp được cô thì lại thất bại trong gang tấc, trong lòng hắn sinh ra ám ảnh.
Thời gian trước hắn đồng ý hẹn hò cùng Na Na, chính thức tìm hiểu nhau, thậm chí còn phát sinh quan hệ trong một lần say xỉn. Nhưng khoảnh khắc hắn tiến vào cơ thể người phụ nữ kia, không hề thấy sung sướng gì, lúc đó, khuôn mặt của Tuyết Nhi đã hiện lên trong tâm trí hắn.
Hắn tránh né Tuyết Nhi vì cô đã phạm vào cấm kỵ, lại không biết sự thật là chính hắn đang trốn chạy tình cảm của mình.
Rốt cuộc hắn cũng nghĩ thông suốt rồi.
Có lẽ ông trời cảm thấy hắn quá đáng thương nên cũng đã cho hắn tìm được Tuyết Nhi.
Biết mà, hắn biết người đã đưa Tuyết Nhi đi chính là Lục Ngạn. Chẳng trách tìm lâu vậy rồi mới tìm thấy!
Lần này, Hồ Đông lén lút đến đây, một mình. Cho nên người của Lục Ngạn tuyệt đối không ngờ đến việc hắn sẽ mạo hiểm tính mạng chạy vào hang ổ kẻ thù tìm Tuyết Nhi.
Mắt Hồ Đông không chớp, nhìn chằm chằm vào cổng trường, chỉ sợ bản thân sơ ý để vụt mất Tuyết Nhi thêm lần nữa.
Trong lúc hắn đang hồi hộp chờ đợi, Lục Ngạn ở bên kia cũng đang lo lắng phát điên.
Cũng may Đinh Mục liên tục trấn an:
“Lão đại không cần quá căng thẳng, Tuyết Nhi còn chưa tan học.”
Lịch học trong tay Đinh Mục, khi nào Tuyết Nhi vào lớp khi nào hết giờ hắn đều biết cả. Bình thường Lục Ngạn bận thì hắn cũng là người đưa cô đến trường, vừa làm tài xế vừa làm bảo tiêu cho cô.
Lục Ngạn xoay vô lăng, trên tay gồ lên những sợi gân xanh dữ tợn:
“Khi nào bé con học xong?”
“15 phút nữa.”
15 phút? Vẫn kịp!
Lục Ngạn lao như điên trên đường, mấy lần suýt vượt đèn đỏ, anh không quan tâm đến những tiếng mắng chửi của người khác. Lúc này vợ tương lai sắp bị người ta cướp mất rồi, anh còn lo cái chó gì được nữa!
10 phút sau, chiếc maybach của Lục Ngạn quay một vòng rồi đỗ vào bên lề, bởi vì chạy với tốc độ quá nhanh, lại còn thắng gấp, bánh xe lết trên mặt đường tạo thành những vệt đen dài.
Sinh viên nhìn thấy cảnh đỗ xe như trong phim hành động như thế đều trầm trồ liếc qua, cửa xe mở ra, xuất hiện đầu tiên là đôi giày da bóng loáng, sau đó là hai chân thon dài trong chiếc quần tây đen, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng bước xuống.
Khuôn mặt tuấn mỹ, thân hình cao lớn, áo sơ mi phía trên hơi căng, cơ bắp săn chắc kết hợp cùng đôi chân dài, sinh viên nữ vừa nhìn đã thấy đỏ mặt.
Lục Ngạn bây giờ đang ở thời kỳ yêu đương mặn nồng nên rất chăm chút hình ảnh, chưa kể chiếc Maybach phía sau quá bắt mắt, phụ nữ không nhìn mới là lạ.
Anh bước nhanh tới trước cổng trường, lúc chạm mặt Hồ Đông, hai người đều đứng im tại chỗ dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn nhau.
Một người là chú nuôi của Tuyết Nhi.
Một người là bạn trai của Tuyết Nhi.
Hai người này, không đội trời chung!
Môi Lục Ngạn hơi nhếch lên, tuy đứng cách mấy mét nhưng Hồ Đông vẫn đọc được khẩu hình miệng của Lục Ngạn.
Anh nói:
“Chó Đông!”
Sau đó lưu loát xoay người đi vào trong, ở nơi này, Lục Ngạn không cần thẻ nhân viên hay sinh viên. Hai năm này vì Tuyết Nhi học tại đây mà anh đầu tư cho trường một con số khổng lồ, hiệu trưởng bây giờ gặp anh còn phải mỉm cười tiếp đón.
Bình thường anh đón Tuyết Nhi cũng không quá lộ liễu, cô sợ bạn học bình phẩm lung tung nên thường bảo anh kín tiếng chút, mà hôm nay bởi vì có Hồ Đông, anh đặc biệt “lộ liễu”.
Tuyết Nhi vừa mới ôm sách bước ra khỏi phòng học thì lập tức nhìn thấy Lục Ngạn đang đứng chờ, cô giật mình, hỏi:
“Sao chú đến đây rồi? Em nói hôm nay sẽ đi ăn với Chương Nhiên mà.”
Hơi thở Lục Ngạn trở nên bất ổn, anh thật sự không biết phải nói với Tuyết Nhi thế nào. Bây giờ không thể đuổi Hồ Đông đi nữa, hắn chắc chắn sẽ còn dây dưa. Đây là chuyện sớm muộn gì anh cũng phải đối mặt.
“Tuyết Nhi, em có nhớ từng hứa gì với tôi không?”
“Hả?”
“Em nói sẽ không rời khỏi Lục gia, ở với tôi cả đời, có nhớ không?”
Anh tiến tới gần, nghiêm túc nhìn cô:
“Hứa với tôi lần nữa, lặp lại lần nữa câu đó đi.”
“Chú làm sao vậy?”
Tuyết Nhi khó hiểu nghiêng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh chau mày:
“Có nhớ em hứa gì với tôi không?”
“Có, em nói sẽ ở lại Lục gia, giúp chú tiêu tiền nè, sẽ chịu trách nhiệm với chú nè.” Tuyết Nhi nắm lấy tay anh, cười nói: “Chú gặp chuyện gì không vui à? Em đưa chú đi chơi nhé?”
Anh siết chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, giống như muốn bóp gãy nó vậy.
“Tuyết Nhi, em đã hứa rồi, không được nuốt lời.”
“Được được, em hứa mà.“
Tuyết Nhi thật sự không rõ hôm nay chú Ngạn làm sao, mãi cho đến khi anh nắm tay đưa cô ra ngoài.
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng đã dần tan biến trong tâm trí xuất hiện một lần nữa, hai chân Tuyết Nhi cứng như bị đóng đinh tại chỗ, đầu óc trở nên trống rỗng.
Cô rốt cuộc hiểu tại sao biểu hiện của chú Ngạn kỳ lạ như vậy rồi…