Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Chương 115-116: Có H Nặng.
Cập nhật lúc: 17/09/2025 03:26
Toàn thân cô ửng hồng bởi vì tác dụng của thuốc, tuy rằng đầu óc vẫn còn giữ được một chút tỉnh táo nhưng tay chân bắt đầu không khống chế được mà bám lên người Lục Ngạn cọ xát khắp nơi.
“Chú, hức… đừng giận, chú đừng giận em mà…”
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cô vừa khóc vừa dụi vào lồng n.g.ự.c người đàn ông.
Lục Ngạn hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng bế cô ra khỏi bồn tắm.
Anh kéo khăn quấn quanh người Tuyết Nhi rồi đưa cô vào phòng, tay Tuyết Nhi thì nắm lấy cà vạt của anh, dùng sức kéo như thể đang muốn lột sạch mớ quần áo vướng víu cản trở cô.
“Chú… Em khó chịu quá…”
Cảm giác dưới thân trống rỗng khó nhịn làm Tuyết Nhi không thể chịu nổi, tay sờ soạng lung tung. Da thịt Lục Ngạn giống như tẩm nước đá, mát lạnh dễ chịu, cô càng áp sát càng thoải mái.
Tuyết Nhi vừa được thả xuống giường liền vòng tay quanh cổ anh, cơ thể mềm mại giống như rắn nước đu lên, hôn vào môi anh.
Đầu lưỡi của cô tham lam l.i.ế.m mút, không ngừng cắn cắn khiêu khích, còn cố tình l.i.ế.m dọc xuống cằm và cổ anh.
Trong cơn tức giận, vốn dĩ Lục Ngạn không có quá nhiều phản ứng, thậm chí lúc nãy tắm cho cô, anh cũng chỉ nghĩ đến chuyện hành hạ thằng ch.ó Hàn Phát thế nào mới hả dạ.
Nhưng cô vừa đưa môi đến gần, mùi thơm ngọt ngào quen thuộc liền xộc vào mũi, bàn tay hư hỏng của bé con không ngừng vuốt ve n.g.ự.c anh.
Máu nóng dồn xuống giữa hai chân, Lục Ngạn thấp giọng mắng một tiếng:
“Chết tiệt!”
Anh trèo lên giường, đè bé con dưới thân mình rồi đưa tay cởi cà vạt ra. Cơ thể trắng nõn của cô không có một mảnh vải nào, toàn bộ bại lộ trước mắt anh.
Đôi gò bồng đào giống như hai cái bánh bao hồng, điểm nhỏ trên n.g.ự.c dựng đứng lên như mời gọi.
Hai chân cô còn chủ động mở rộng làm hô hấp Lục Ngạn dừng lại trong thoáng chốc.
Cũng đã lâu rồi anh và cô không chung đụng, từ sau khi gặp Hồ Đông, bọn họ giận nhau đến giờ.
Lục Ngạn nhịn suốt một thời gian dài, bây giờ vừa nhìn thấy bé con quyến rũ như vậy liền không nhịn nổi. Anh tháo cà vạt, đem hai bàn tay nhỏ của cô trói lại, cố định ở đầu giường.
Đang vui vẻ chiếm tiện nghi của anh bỗng nhiên bị trói chặt, Tuyết Nhi nhăn mày:
“Chú, thả em ra… hức…”
Hai mắt cô phiếm hồng:
“Sao lại trói em?”
“Em còn hỏi? Nếu tôi đến trễ, thằng oắt kia đã chạm vào em.”
Nhắc đến đây, Lục Ngạn có hứng tình tới mức nào cũng bị ghìm lại. Anh tức giận chất vấn:
“Tại sao ra ngoài không báo với tôi một tiếng? Em có biết thế gian hiểm ác là gì không?”
Người đàn ông cắm máy sấy vào, lúc này vẫn không quên chăm sóc cục cưng của mình. Tóc cô còn ướt, để lâu sẽ bệnh.
Suốt quá trình sấy tóc, Tuyết Nhi cứ chu môi lên nói chuyện với anh.
“Hức… Chú, em khó chịu quá… Bên dưới, bên dưới ngứa…”
Lúc này, Tuyết Nhi không đủ tỉnh táo để nói chuyện nghiêm túc với anh, cô chỉ thấy thể có hàng trăm con kiến đang bò tới bò lui, bứt rứt muốn chết.
Cô muốn đưa tay gãi, nhưng tay lại bị cố định trên đỉnh đầu không động được.
“Gãi, gãi cho em…” Tuyết Nhi đáng thương cầu xin: “Chú, xin chú… Em ngứa quá!”
Lục Ngạn không đành lòng, anh nhanh chóng tắt máy đi, cởi áo ném xuống giường rồi đưa tay tới, sờ vào tiểu huyệt giữa hai chân cô.
“Ngứa ở đâu? Ở đây à?”
Nơi đó sớm đã ướt đẫm, anh vừa đưa tay tới khe hẹp, mật dịch liền tuôn trào thấm ướt đầu ngón tay anh. Mị thịt hơi hơi co rút khi phát hiện ra dị vật đến gần, bé con hé miệng kêu lên:
“Không phải, em ngứa bên trong… hu hu, chú không thương em…”
Cô lắc lư cánh mông, ý đồ đưa tiểu huyệt cọ lên ngón tay Lục Ngạn.
Chỉ một chút cọ xát nhẹ như vậy thôi cũng khiến cô phần nào cảm thấy dễ chịu hơn, vì vậy không chờ người đàn ông chủ động, thân thể mềm mại uốn éo, thậm chí bởi vì huyệt động vốn đang trơn trượt, ngón tay Lục Ngạn cứ như vậy mà cắm vào.
Lục Ngạn đỏ mắt nhìn cảnh tượng này, hô hấp đình trệ, nhìn cô dùng ngón tay anh chơi đùa chính mình, nam căn dùng tốc độ nhanh nhất trướng căng.
Bên trong vẫn như trước chặt khít, hai bên vách thịt điên cuồng cắn lấy dị vật.
Tuyết Nhi hé miệng, tự chơi tự rên rỉ.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng của bé con như vậy. Bình thường cho dù có sướng đến mấy, cô cũng sẽ giữ lại chút lý trí.
Lục Ngạn mới nghĩ vậy, cô liền gọi anh:
“Ô, chú, cắm, cắm sâu hơn đi, một ngón không đủ! Em muốn nhiều hơn nữa, giúp em!”
Người đàn ông không chút chần chờ, cắm thêm hai ngón tay vào tiểu huyệt ướt át của cô, sau đó cào nhẹ vào phần thịt mềm bên trong.
Cơ thể Tuyết Nhi run rẩy, cô ngửa đầu phát ra tiếng rên kích tình:
“Ưm, như vậy… thoải mái, chú… cho em…”
Bé con hoàn toàn đánh mất bản thân, chỉ còn lại dục vọng nguyên thủy nhất.
Ba ngón tay của Lục Ngạn cũng gần bằng côn thịt lúc cứng, tuy rằng có một chút cảm giác căng tức nhưng nhiều hơn là khoái cảm.
Những ngón tay thon dài cắm lung tung bên trong, góc độ nào cũng thử qua một lần, vuốt ve mỗi một điểm nhạy cảm của cô. Tuyết Nhi sướng tới tê sống lưng, cô cong người lên, mị thịt điên cuồng co rút bóp chặt lấy tay anh.
Người đàn ông nheo mắt lại, nhìn tay mình không ngừng ra ra vào vào hành lang chật hẹp, yết hầu cuộn lên, anh hỏi:
“Có thích không?”
“Có, em thích, thích lắm…”
Một tay anh cắm rút trong khe nhỏ, tay còn lại chậm rãi trút hết quần áo trên người.
Bạc môi mỏng hơi cong lên, anh ngậm lấy đầu n.g.ự.c đang dựng thẳng của bé con, dùng răng nanh cọ qua:
“Chỗ này có ngứa không?”
“Có, ưm… ngứa, chỗ nào cũng ngứa… hức…”
Không biết là Hàn Phát dùng loại thuốc gì lại mạnh như vậy, Tuyết Nhi thật sự chảy rất nhiều nước, anh còn chưa kịp kích thích thì bên dưới đã nhầy nhụa. Lúc cắm rút ngón tay còn phát ra tiếng nhóp nhép đầy xấu hổ, nếu là bình thường, Tuyết Nhi sẽ đỏ mặt vì chuyện này, nhưng hiện tại thì không.
Cô cong eo, nhũ hoa bị người đàn ông ngậm vào miệng vừa l.i.ế.m vừa mút, mang tới cảm giác cực kỳ vi diệu. Nữa, cô muốn nữa!
Lục Ngạn tẩm ướt đầu n.g.ự.c bên này lại chuyển sang chơi đùa bên kia, nhiều lần anh mút có chút mạnh làm cô đau, tay định đẩy đầu anh ra nhưng cô nhúc nhích mới nhớ mình đang bị trói!
“Chú, đừng… a, chú mút nhẹ thôi…”
“Bé con, mỗi lần tôi mút n.g.ự.c em thì bên dưới lại co thắt rất mạnh, em không chú ý à?”
Anh biết Tuyết Nhi thích sự thô bạo vừa rồi, chỉ là miệng trên thì không thành thật.
Trong phòng tràn ngập hương vị ái muội, mật dịch chảy thành dòng, thấm ướt cả tay Lục Ngạn và ga trải giường màu đen.
Bỗng nhiên, ngón tay Lục Ngạn lướt qua điểm nhạy cảm bên trong tiểu huyệt khiến cả người cô co rụt lại, hai chân run rẩy.
Nước mắt sinh lý tràn ra bên khóe mi, Tuyết Nhi hé miệng cầu xin:
“A… chú, đừng, đừng gãi chỗ đó…”
Không nói thì tốt, cô vừa nói, Lục Ngạn liền tìm cái điểm vừa rồi mà ấn vào.
Ngón giữa nghiền ép, làm cho Tuyết Nhi thét chói tai một tiếng.
Lục Ngạn tìm được điểm G liền đ.â.m mạnh mấy chục lần, Tuyết Nhi mặt mũi đỏ bừng, hé miệng, toàn bộ lời muốn nói đều biến thành tiếng rên kích tình.
“Ưm… không, dừng lại đi… em buồn tiểu…”
Miệng người đàn ông cắn lấy điểm nhỏ trước n.g.ự.c cô, bên trên sớm bị nước bọt thấm ướt, ngoài dấu hôn còn có dấu răng đỏ hồng.
Cả người Tuyết Nhi như là ngâm trong hũ mật, nơi nào cũng ngọt. Anh hôn khắp n.g.ự.c và bụng cô, cuối cùng lần mò xuống tới âm đế.
Vốn dĩ đã sắp đạt đến cao trào, âm đế đột nhiên cảm nhận được thứ gì đó mềm mại ấm áp lướt qua, cô liền giật bắn.
Lục Ngạn úp mặt vào giữa hai chân cô, đầu lưỡi vươn ra trêu đùa âm hạch nhạy cảm, tay thì liên tục cắm rút đều đặn.
Khe hẹp ôm trọn lấy tay anh không một kẽ hở, mặc dù có bôi trơn nhưng với tần suất đ.â.m chọc mạnh mẽ vẫn có truyền tới một tia đau đớn.
Khoái cảm đan xen với sự tê dại, Tuyết Nhi chịu không nổi, cô rùng mình khép chân lại, nhưng Lục Ngạn sớm ngồi giữa hai chân cô. Tay trái anh bắt lấy bắp đùi Tuyết Nhi, không cho cô trốn.
Tay phải lấy tốc độ cực nhanh điên cuồng mà nghiền ép hoa huyệt.
Hai mắt Tuyết Nhi hoa lên, cô cảm giác như mình đang lướt trên đầu sóng, cả người bị nước biển ập vào.
Sau một tiếng rên khẽ, mị thịt bắt đầu co rút dữ dội.
Bên trong phun ra lượng lớn mật dịch, xối lên đầu ngón tay của Lục Ngạn.
Anh ngậm lấy âm đế của cô không buông, tay cũng cố chặn hết dịch thể đang tràn ra nhưng cô b.ắ.n quá nhiều, khi anh rút tay ra, dâm thủy liền phun xối xả.
Khe hẹp run rẩy không kịp khép lại, tiếng ọc ọc rất nhỏ làm cho anh nóng máu.
Nam căn bên dưới đã trướng tới mức gân xanh gồ lên khắp nơi, thân gậy vừa thô vừa to đang nhổng cao đầu chờ đến lượt.
Trong suốt quá trình anh yêu chiều Tuyết Nhi bằng tay và lưỡi, thằng em bên dưới không chịu nổi, mã mắt rỉ nước.
Tuyết Nhi chìm vào cơn cực khoái chưa đến mấy giây lại bắt đầu thấy khó chịu mà nhích mông:
“Hu hu, chú ơi… Em khó chịu quá, cắm vào, cắm vào đi!”
Khoảnh khắc ấy, Lục Ngạn thật sự muốn trực tiếp xỏ xuyên qua người cô, dùng cây gậy to của mình đánh cho cô sưng bụng.
Thế nhưng hiếm khi mới nhìn thấy Tuyết Nhi trong bộ dáng dâm tục này, anh muốn thử giới hạn của cô.
“Cắm cái gì vào? Hửm?”
Tay phải nắm lấy côn thịt đang căng trướng đưa tới gần, sau đó nâng côn thịt lên, gõ gõ vào miệng huyệt của cô.
Khoảnh khắc âm đế bị gõ trúng, hai chân Tuyết Nhi run run, ánh mắt cô mê ly, long lanh ánh nước, giọng nói cũng mang theo một chút dâm mị:
“A, cho em, cắm vào đi mà!”
“Nói đi, cắm cái gì vào? Em muốn cái gì?”
Người đàn ông kiên nhẫn dụ dỗ, bé con vẫn không chịu nói mấy lời mà anh muốn nghe, lại còn dang rộng chân, chủ động nâng m.ô.n.g lên muốn kẹp lấy côn thịt của anh.
Lục Ngạn phản ứng nhanh, mặc dù sau lưng đã đổ đầy mồ hôi, anh vẫn chịu đựng lùi về, không cho cô cơ hội thực hiện ý đồ.
Tuyết Nhi không tìm được thứ cần tìm liền ấm ức ngẩng mặt lên.
Mái tóc dài xõa tung ra trên gối mềm, trên cổ và ngực, bụng, khắp nơi đều dính đầy dấu hôn, giống như muốn nói cho anh biết, cô thuộc về anh.
Lục Ngạn nắm đầu nấm đưa tới gần, cố tình cọ xát lối vào nhưng không cắm xuống.
Tiểu huyệt trống rỗng, ngứa ngáy muốn chết. Tuyết Nhi thật sự cần được lấp đầy, cô muốn chú Ngạn!
