Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Chương 8 +9 : Ngốc Nghếch Bị Lừa
Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:22
Thân đến nỗi chỉ cần gặp mặt liền muốn đ.ấ.m đối phương.
Tuyết Nhi tin là thật, lập tức nói:
“Đừng mách chú ấy cháu ở đây nha, nha?”
Cô chắp hai tay vào nhau, đôi mắt to tròn long lanh nhìn về phía Lục Ngạn đầy đáng thương.
Có lẽ Hồ Đông cưng chiều tiểu cô nương này cũng có nguyên nhân.
Sự ngây thơ và năng lượng tích cực trên người cô bé hoàn toàn trái ngược với bọn họ - những người đàn ông lúc nào cũng sống trong sự căng thẳng trên thương trường và luôn phải đề phòng người khác.
Giống như tia sáng giữa bóng đêm thăm thẳm, giống như đốm lửa trong ngày tuyết rơi lạnh lẽo.
Tối hôm qua, sau khi Lục Ngạn nghe Đinh Mục nói cô bé trước mắt đến từ Hồ gia, hắn đã không suy nghĩ mà giữ cô lại, cho rằng đến lúc nào đó sẽ cần tới.
Nhưng hắn không bao giờ ngờ được, quyết định này đã thay đổi cả cuộc đời mình.
…
Ba ngày sau, Hồ Đông ngồi trong phòng khách, mặt mày nghiêm trọng:
“Tìm thấy chưa?”
“Vẫn, vẫn chưa ạ…”
Người đàn ông ngày thường ít khi biểu đạt cảm xúc, lúc này cau mày nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Trên màn hình là cảnh tượng Tuyết Nhi rời khỏi bữa tiệc sinh nhật, sau đó, cô bé đã trốn vào một phòng trống trong biệt thự. Không biết qua bao lâu mới chậm rãi bước ra.
Hồ Đông phóng to hình ảnh lên, ngay cả khi qua camera mờ ảo, hắn cũng có thể thấy được đôi mắt sưng đỏ của Tuyết Nhi.
Bé con chắc hẳn đã khóc rất nhiều? Bởi vì chuyện hắn đính hôn cùng Na Na sao?
“Chết tiệt!” Hồ Đông đập mạnh tay xuống bàn.
Mọi người đều không dám thở mạnh.
Sau khi gọi bảo vệ đến tra hỏi, bọn họ cũng lắc đầu:
“Chúng tôi không nhìn thấy tiểu thư ạ.”
“Camera không quay được gì à? Mẹ nó!”
Hồ Đông ném mạnh điện thoại vào tường, chiếc điện thoại xấu số liền vỡ tung thành nhiều mảnh.
Đã mấy ngày rồi, một chút tin tức về Tuyết Nhi cũng không có!
Con bé đã mua vé đến Nam Thành nhưng khi cho người truy vết đến đó thì lâm vào ngõ cụt.
“Hồ tổng, có lẽ Tuyết Nhi xuống ga khác rồi.”
“Còn không đi tìm ở những chỗ đó?”
“Vâng, tôi lập tức liên hệ với cảnh sát…”
Ngày đầu tiên Tuyết Nhi mất tích, Hồ Đông vẫn còn bình thản vô cùng.
Ngày thứ hai cũng không khác là mấy, thậm chí hắn chẳng thèm cho người đi tìm.
Nhưng đến ngày thứ ba, hắn bắt đầu đứng ngồi không yên rồi.
Ba ngày trôi qua, chẳng lẽ con bé còn chưa hết giận sao?
Hồ Đông đi vào căn phòng ngủ được phủ đầy màu hồng của Tuyết Nhi, không bật đèn, cứ như vậy chậm rãi tiến tới.
Hắn ngồi lên chiếc giường êm ái, trong lòng bắt đầu hối hận.
Thời điểm Tuyết Nhi và Na Na ở cùng nhau, camera không quay được gì vì đó là góc khuất, cho nên đến tận bây giờ hắn cũng không có cách nào xác nhận ai đúng ai sai.
Đưa tay sờ lên gối nằm lạnh lẽo, Hồ Đông thở dài trong lòng.
8 năm trước, cha của Tuyết Nhi qua đời trong một vụ cháy lớn.
Gia đình con bé rất phức tạp, một đứa trẻ mới 10 tuổi không thể
nào đảm đương được vị trí chủ tịch, năm đó họ hàng tranh nhau sứt đầu mẻ trán để chiếm đoạt tài sản mà cha cô để lại.
Hồ Đông từng mang ơn cha của Tuyết Nhi nên đã đứng ra ngăn chặn hết những mối nguy xung quanh, giữ lại di sản của cha cô bé.
Vốn dĩ bây giờ hắn có thể trao trả những thứ đó cho Tuyết Nhi nhưng còn chưa kịp làm gì, cô bé đã biến mất rồi.
Hồ Đông càng nghĩ càng đau lòng, tự trách bản thân lúc ấy lại lớn tiếng với đứa nhỏ mà mình cất công nuôi lớn.
Tối hôm đó, Hồ Đông ngủ trong phòng của Tuyết Nhi.