Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Chương 164-165

Cập nhật lúc: 18/09/2025 15:49

Tuyết Nhi ngồi thừ người một lúc, cố gắng nhớ lại ký ức đêm qua, sau khi cô đi vào bar thì được chú Ngạn đưa cho mấy ly cocktail siêu ngon.

Tưởng Xuyên có đến nói chuyện với Lục Ngạn, chú Ngạn đã cao 1m92 mà chú Xuyên cũng không thua kém chút nào, cũng phải 1m9.

Chẳng biết mấy ông chú ăn gì cao vậy, cô 1m65 mà cảm thấy như người tí hon đứng bên cạnh hai kẻ khổng lồ.

Tửu lượng của cô kém, uống được chút là say rồi. Sau đó được chú Ngạn bế ra xe, bế về nhà, bế lên sofa, bế lên giường…

Tuyết Nhi đưa tay đ.ấ.m đấm thắt lưng, tức giận mắng:

“Cầm thú!”

Đúng lúc này, Lục Ngạn mở cửa bước vào làm cô giật thót.

Nhìn vẻ mặt lấm lét của cô, Lục Ngạn phì cười:

“Vừa nói xấu tôi à?”

“Không có!”

“Tuyết Nhi, em nói dối tệ lắm.”

“...”

Không lần nào thoát được ánh mắt chú Ngạn!

Người đàn ông tiến tới bên giường, xoa xoa đầu cô như một thói quen rồi nói:

“Có mệt lắm không?”

“Mệt ạ.”

“Vậy ở Đế Thành thêm một hôm, ngày mai chúng ta về nhà sau nhé?”

“Chú có đi gặp chú Xuyên không?”

“Sao vậy? Để ý đến Tưởng Xuyên rồi? Có phải cảm thấy hắn đẹp trai hơn tôi không?”

Lục Ngạn ngồi xuống giường, ôm bé con lên, để cô ngồi trên đùi mình rồi giúp cô xoa xoa thắt lưng.

Từ lúc bước vào anh đã chú ý đến động tác rất nhỏ của cô. Tuyết Nhi cảm thấy trong lòng như có lông vũ lướt qua, nhồn nhột khó chịu. Cô chồm lên hôn một cái vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, nói:

“Chú Xuyên cũng rất đẹp trai nhưng đối với em, chú đẹp trai nhất!”

“Giỏi nịnh.” Tuyết Nhi cong môi cười.

Từ sau khi gặp Tuyết Nhi, tần suất anh cười ngày càng nhiều hơn, tâm trạng lúc nào cũng rất tốt.

Cô giống như liều thuốc an thần, chỉ cần vừa xuất hiện liền khiến mọi cảm xúc tiêu cực trong anh biến mất sạch sẽ.

Lục Ngạn nói:

“Tôi định ra ngoài đi ăn với Tưởng Xuyên, hắn muốn giới thiệu cho tôi một người.”

“A, vậy em ở nhà chờ chú.”

“Không, em cũng đi cùng, bởi vì tên đó muốn giới thiệu bạn gái của hắn cho em làm quen.”

“Hả? Chú Xuyên có bạn gái…?”

Cái người đàn ông đó nhìn là biết kiểu vô tâm vô tình, ai lại vướng vào vậy nè?

Suy nghĩ trong đầu Tuyết Nhi biểu hiện hết ra mặt, Lục Ngạn nhéo nhéo hông cô:

“Em đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài sao?”

“A, không phải, nhưng mà nhìn thế nào cũng thấy là kiểu người lạnh lùng vô cảm khó tìm bạn gái đó chú.”

“Đúng thật hắn nói chuyện rất khó chịu, còn hay nóng giận, nhưng vẫn là một cực phẩm, người tốt đấy.”

“Cực phẩm? Người tốt?”

“So với Bạch Tri Thanh thì tốt hơn chút…” Lục Ngạn hắng giọng.

Khóe môi Tuyết Nhi khẽ giật:

“Em cảm thấy ngoại trừ chú ra, những người khác đều có tật xấu.”

Thấy cô tâng bốc mình như vậy, Lục Ngạn nhắc nhở:

“Tôi cũng có tật xấu đấy.”

“Hả? Có sao? Em chưa thấy.”

“Tôi hay ghen.”

“...”

Đúng thật.

Tuyết Nhi không chú ý vì cô cảm thấy những lúc Lục Ngạn ghen rất ngầu, chứ người bình thường ai lại ghen nhiều như chú Ngạn? Đi học nói chuyện với trai thôi cũng làm anh dỗi được.

Hai người ngồi nói chuyện thêm một lát, Tuyết Nhi mới lê thân mình đau nhức đi thay quần áo.

Buổi tối đi bar Tuyết Nhi gặp Tưởng Xuyên thì không nhìn kỹ, đến sáng hôm nay gặp ở nhà hàng cô mới kinh ngạc phát hiện, người đàn ông này quả thật là cực phẩm.

Thật ra với thân phận của cô thì những người mà cô tiếp xúc đều thuộc diện tinh anh trong tinh anh. Chỉ là ánh mắt cô luôn dính vào người Lục Ngạn nên mới không quá để ý đến người khác mà thôi.

Tuyết Nhi khoác tay Lục Ngạn, nhìn người con gái bên cạnh Tưởng Xuyên mà không khỏi cảm thán. Đẹp thật!

Cô gái có nước da trắng gần như phát sáng, khuôn mặt nhỏ gọn chỉ bằng bàn tay và ngũ quan mềm mại nhu hòa đặc trưng của người phương Đông nhưng con ngươi lại là màu xanh. Giống như… con lai? Hay là đeo kính áp tròng?

Tuyết Nhi ngồi xuống đối diện, nhìn kỹ hơn liền đưa ra khẳng định: là con lai.

Nhưng mà cũng không lớn hơn cô bao nhiêu!

Tuyết Nhi đỡ trán bất lực:

“Mấy chú định lập hội trâu già gặm cỏ non à?”

Bạch Tri Thanh cũng đang theo đuổi Chương Nhiên, nếu cô nàng kia đồng ý thì cả cái hội bạn thân này đều yêu người nhỏ hơn mình tận mười mấy tuổi!

Câu nói của cô khiến cho Tưởng Xuyên hơi xấu hổ, hắn im lặng cầm cốc nước lên uống một ngụm, còn cô gái đi cùng thì rất vui vẻ mà nói:

“Không phải người yêu đâu, tôi với chú Xuyên là mối quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi.”

Bàn tay Tưởng Xuyên siết chặt cốc nước, Lục Ngạn thì nhếch lông mày, khó hiểu nhìn bạn mình. Không phải nói giới thiệu bạn gái ư?

Tuyết Nhi cũng bất giác liếc Lục Ngạn, liếc trắng cả mắt như muốn chất vấn anh:

“Chú bảo bạn chú là người tốt đó hả?”

Không khí trên bàn ăn ngay lập tức trở nên ngượng ngùng kỳ quặc.

Sau đó, cô gái lên tiếng:

“Tôi là Tử Tinh, rất vui được gặp mọi người.”

Cô nàng không thèm quan tâm đến sắc mặt tối đen của Tưởng Xuyên mà quay sang bắt chuyện với Tuyết Nhi. Bởi vì hai cô gái gần như cùng tuổi nên nói chuyện rất ăn khớp với nhau, càng nói càng vui vẻ.

Hai người đàn ông thì nhìn nhau trao đổi ánh mắt rất lâu.

Một bữa cơm đơn giản trôi qua, hai cô gái nhỏ trở nên thân thiết, còn rủ nhau cùng đi vệ sinh.

Lúc này, Tuyết Nhi không nhịn được mà nhắc nhở:

“Tử Tinh, dù tôi không biết cô và Tưởng Xuyên có mối quan hệ thế nào nhưng nếu dứt được thì hãy dứt ra nhé…”

Nhìn là biết, thân phận Tử Tinh rất bình thường. Vướng vào những người như Tưởng Xuyên chắc chắn sẽ phải chịu khổ rất nhiều.

“Cảm ơn ý tốt của cô, yên tâm đi.” Tử Tinh tô lại son môi, khẽ cười: “Người đàn ông đó không sống thiếu tôi được đâu, tôi cũng không ngu ngốc để bị ức hiếp.”

Tuyết Nhi không hiểu lắm, nghiêng đầu nhìn Tử Tinh, cô nàng liền tiếp:

“Hiểu đại khái thế này, ít nhất trong vòng ba năm tới, Tưởng Xuyên sẽ phải dựa vào tôi mà sống. Tên này trúng cổ độc, vào thời điểm quan trọng nhất, tôi là người đã cứu hắn.”

“Cổ… Cổ độc?” Tuyết Nhi rùng mình khi nghe tới hai chữ này.

“Ừ, tôi là người dân tộc, rất giỏi nuôi cổ. Đưa số điện thoại cho tôi đi, sau này ai mà động vào cô thì tôi sẽ giúp cô xử người đó.”

Nhìn vẻ mặt tự tin của Tử Tinh, Tuyết Nhi sợi run:

“Có hại c.h.ế.t người không?”

Mấy cái này nghe đã thấy đáng sợ rồi.

Tử Tinh thấy khuôn mặt ngờ nghệch của Tuyết Nhi thì đưa tay ra, dịu dàng xoa xoa tóc cô:

“Bé ngoan, chẳng trách Lục Ngạn yêu cô như thế, tôi nhìn còn muốn yêu.”

“Đừng đùa như vậy mà!” Tuyết Nhi dở khóc dở cười.

Tử Tinh chỉ lớn hơn cô một tuổi, lại xem cô như con nít mà dạy dỗ:

“Nhìn dáng vẻ mê muội kia của Lục Ngạn, chắc là sẽ bảo vệ cô chu toàn, nhưng cuộc đời này không ai dám chắc 100% tương lai như ý mình, nên nếu cần cứ tìm tôi, nhé? Độc c.h.ế.t người hay độc cho người ta sống không bằng c.h.ế.t tôi đều có.”

Càng nghe, Tuyết Nhi càng thấy Tử Tinh bí ẩn, cô không nhịn nổi mà hỏi:

“Vậy tính ra cô là bác sĩ của chú Xuyên hả?”

“Không hẳn, tôi là thuốc giải thì đúng hơn.” Nhìn Tuyết Nhi bằng ánh mắt thâm sâu, Tử Tinh lại nói: “Cái này con nít không nên hiểu sâu.”

Đầu óc Tuyết Nhi xoay chuyển thật nhanh, cô che miệng, rốt cuộc cũng hiểu ý của Tử Tinh!

Dùng thân thể làm thuốc, nói cách khác, hai người họ có mối quan hệ khá chặt chẽ đó! Chính là kiểu quan hệ xác thịt!

Hai cô gái ở bên trong nhà vệ sinh rất lâu, bên ngoài, Lục Ngạn cũng đang rất khó hiểu nhìn Tưởng Xuyên.

“Sao vậy? Nói là bạn gái mà xem chừng người ta không đồng ý đâu.”

“...” Người đàn ông kiệm lời kia vẫn như thường ngày, ít khi mở miệng.

“Xuyên, nghiêm túc mà nói, tôi cảm thấy Tử Tinh hình như không thích cậu.” Lục Ngạn đút một tay vào túi quần, híp mắt nhìn bạn mình.

Cuối cùng, lại nhận được câu trả lời khiến anh hơi bất ngờ:

“Tôi thích cô ấy là được.”

Khóe môi Lục Ngạn cong lên, cuối cùng không nhịn nổi nữa mà bật cười:

“Ha ha, lúc tôi yêu Tuyết Nhi, Bạch Tri Thanh chê tôi yêu con nít không thú vị, cậu cũng nói không hứng thú với trẻ con, bây giờ nhìn hai người khổ cực theo đuổi tình yêu như vậy… Tôi hạnh phúc phát điên đấy.”

Chân mày Tưởng Xuyên chau lại thật chặt, nếu đổi lại là Hồ Đông ở chỗ này, 100% sẽ chửi đổng lên, xông vào đánh nhau với Lục Ngạn.

Mà Tưởng Xuyên khó chịu trong lòng thì chỉ thở dài:

“Im đi!”

“Cần lời khuyên không?”

“...”

Im lặng thêm chừng một phút, Tưởng Xuyên nói:

“Cần.”

Thời điểm hai bên tạm biệt nhau, Tử Tinh nháy mắt với Tuyết Nhi, tự tin sải bước bên cạnh Tưởng Xuyên.

Lúc này cô mới phát hiện mình lo lắng thừa rồi, người ta căn bản không sợ bị thiệt!

Có lẽ là gặp lại bạn cũ nên tâm trạng chú Ngạn đặc biệt tốt, ánh mắt lấp lánh, thậm chí đang lái xe còn không nhịn được mà cười cười.

Cô nheo mắt, nghiêng người sang bên chỗ anh, chọc chọc n.g.ự.c anh:

“Chú cười gì vậy?”

Người đàn ông tranh thủ lúc chờ đèn đỏ, nhanh chóng hôn lên trán cô một cái rồi nói:

“Tôi cười trên nỗi đau của mấy thằng bạn.”

Tuyết Nhi: “???”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.