Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi - Chương 212: Bác Đường
Cập nhật lúc: 21/09/2025 07:59
“Ta đã thông qua khảo hạch, sắp đến bác đường.”
Ồ ~
Bối Tịnh Sơ hiểu ra.
Hoằng Văn Quán có ba giai đoạn: trĩ đường để dạy chữ, trung đường để dạy lý luận tri thức, cuối cùng là bác đường để bắt đầu thực tiễn.
Chờ sau khi rời khỏi bác đường, sẽ được xem là hoàn thành việc học, không cần cha mẹ cầu xin ân điển, sẽ được hoàng đế dựa theo đánh giá của tiên sinh mà trực tiếp ban cho chức quan.
Bởi vì người thật sự có thể ra khỏi bác đường không nhiều lắm.
Việc học ở Hoằng Văn Quán thật sự rất khó, ngay cả trĩ đường đơn giản nhất, cũng không phải chỉ biết chữ là được, còn phải luyện cho chữ đẹp, mới có thể tiến vào trung đường.
Ít nhất phải có thể viết tinh tế như thể bị máy in nhập vào.
Bối Tịnh Sơ biết chữ nhanh, nhưng ở ải luyện chữ, nàng đã phải vật lộn rất lâu.
Bối Họa sau này vừa học vừa luyện, cũng hơn một năm mới được cho qua.
Mà hai người các nàng đều được tính là tốc độ nhanh, tiến độ của Bối Yên Vũ mới gọi là chậm chạp.
Người có thể vào bác đường không nhiều lắm, khảo hạch cực kỳ nghiêm ngặt, con vua cũng như nhau.
Bởi vì bác đường liên quan đến thực tiễn, nếu con vua là một kẻ bất tài vô dụng, lý luận tri thức cũng chưa học giỏi.
Đến lúc đó thật sự giao việc vào tay hắn, chẳng phải là tai họa cho giang sơn sao.
Toàn bộ trung đường, chỉ có một phần ba số người được vào, mà trong số những người được thăng lên, người có thể thuận lợi hoàn thành khảo hạch thực tiễn lại càng ít ỏi hơn.
Cho nên cuối cùng những người có thể hoàn thành việc học, đều là những nhân tài được đế vương tin trọng.
Bối Tịnh Sơ thở phào một hơi: 【 Thì ra là đi cái đó. 】
【 Tiên sinh nói huynh ấy phải đi, làm muội giật cả mình. 】
【 Muội còn tưởng là ‘đi’ kia rồi. 】
Nụ cười của Bối Kiềm đông cứng lại: Ngươi nói rõ ra, là “đi” như nào?
Suốt ngày, chẳng mong chờ chút gì tốt đẹp cho hắn cả.
Bối Tịnh Sơ nhìn thiếu niên trước mắt, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Huynh hình như mới mười một tuổi......”
“Đúng vậy.”
“Huynh hình như mới vào Hoằng Văn Quán được bốn năm.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng người bình thường muốn lên bác đường phải học bảy tám năm, thậm chí mười năm mới hoàn thành việc học......”
Trong đôi mắt nho nhỏ của Bối Kiềm tràn ngập sự nghi hoặc to lớn: “Cho nên ta không hiểu lắm, thứ có thể học xong trong bốn năm, tại sao lại phải học bảy tám năm?”
“......”
“Chẳng lẽ là họ cảm thấy nền tảng của mình không vững chắc, muốn củng cố thêm một chút sao?”
“......”
【 Cứu mạng, người này thật không biết xấu hổ. 】
Bối Tịnh Sơ thiện ý nhắc nhở: “Biểu huynh, huynh mà nói như vậy, là sẽ bị đánh đó.”
Hắn thu lại vẻ mặt muốn ăn đòn, hiếm khi nghiêm túc mà khen: “Đùa thôi, muội học còn nhanh hơn cả ta, đuổi kịp ta cũng không khó đâu.”
Bối Tịnh Sơ có chút kiêu ngạo mà nghĩ: 【 Ta đương nhiên biết rồi, còn cần huynh nói sao. 】
【 Ta chỉ là bất bình giùm cho những bạn học bị huynh gáy bẩn thôi. 】
Bối Kiềm: ...... Lãng phí tình cảm.
Hắn gáy ai? Hắn gáy chỗ nào!
Bối Tịnh Sơ hóng chuyện xong liền về cung, vốn định tắm rửa đi ngủ, nhưng bị phụ thân gọi qua.
“Trước đây vốn định, nếu Nhan Chử là người hữu dụng, con có hai ám vệ thay phiên nhau, cũng đủ dùng.”
“Nhưng bây giờ không được, phụ thân lại cho con một người nữa.”
“Hơn nữa Nhan Trọng dù sao cũng là nam tử, nếu con tắm gội hoặc đi nhà xí, hắn không thể đi theo.”
Nữ tử mặc chế phục ám vệ ở bên cạnh hành lễ: “Thuộc hạ Nhan Triều, bái kiến Thiên Ổ công chúa.”
“Khoan đã!”
“Tắm gội mà đi theo, ta còn nhịn được.”
Bối Tịnh Sơ lớn tiếng: “Đi nhà xí thì không cần đâu!!”
Phụ thân khó hiểu: “Tại sao không cần, lúc đi nhà xí chính là lúc người ta không phòng bị nhất, rất dễ bị hành thích.”
“Nước láng giềng có một vị quân vương, chính là bị thích khách từ hầm phân chui lên hành thích, một đao đ.â.m xuyên qua chỗ dơ bẩn.”
???!
【 Trên đời lại có kiểu c.h.ế.t như vậy! 】
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của đứa nhóc, hoàng đế rất vui vẻ.
Tiểu gia hỏa này kiến thức quá nhiều, đã rất ít có thứ gì có thể làm nàng chấn động.
Cho nên Bối Hằng tiếp tục bồi thêm: “Con học sử sách, còn nhớ Cảnh công c.h.ế.t như thế nào không?”
Bối Tịnh Sơ nghĩ đến vị quân vương có cái c.h.ế.t ly kỳ này.
Nàng yếu ớt trả lời: “Rớt...... rớt vào hầm phân, c.h.ế.t đuối.”
Cái c.h.ế.t này thật sự quá hoang đường.
Cho nên chứng minh, xác suất toi mạng vào những lúc như vậy, cũng không phải là không có.
Nhưng Bối Tịnh Sơ vẫn muốn cố cứu vãn một chút: “Thời Cảnh công trị vì đã là 700 năm trước, không có những công cụ sử dụng như bây giờ.”
“Bây giờ chúng ta giải quyết ‘chuyện đó’, cũng...... cũng sẽ không ngồi xổm bên cạnh cái hố đó nha!”
Bối Hằng còn muốn nói gì đó, Bối Tịnh Sơ đã bịt tai lại không nghe không nghe.
“Không được, đây là điểm mấu chốt!”
“Cái này còn quan trọng hơn cả nhân cách, có người nhìn ta là giải quyết không được!”
“Chưa bị g.i.ế.c chết, đã bị nín c.h.ế.t trước rồi.”
“Không cần! Tuyệt đối không!”
Bối Tịnh Sơ nỗ lực đấu tranh hồi lâu, cuối cùng cũng giành được kết quả thắng lợi.
Mà không lâu sau đó, sự nỗ lực chính thức của Đàm nương tử, cũng đã có kết quả.
Đàm gia chủ chưa qua đời, nàng ta tuy chưa thật sự kế nhiệm gia chủ, nhưng quyền lực đã được chuyển giao vào tay nàng ta, chỉ còn thiếu một danh nghĩa.
Tất cả sổ sách, tài sản, thậm chí cả gia phả của Đàm gia đều được sao chép một bản, đưa đến chỗ Bối Tịnh Sơ.
Thành ý không thể nói là không đủ.
Đương nhiên, Bối Tịnh Sơ không có thời gian để quản chuyện của Đàm gia.
Nhưng bên cạnh nàng không phải có một cao thủ quản lý sổ sách sao!
Chỉ là tuổi còn hơi nhỏ.
