Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi - Chương 214: Hứa Hân Xu Trở Về
Cập nhật lúc: 21/09/2025 07:59
Hứa Thừa Trú hôm nay về nhà, như thường lệ nói chuyện với phụ thân.
Chính xác hơn là, bị dạy dỗ.
“Một người dù là làm quan, nhập sĩ, hay làm kinh thương vân vân. Đương nhiên, tương lai của con chỉ có thể là làm quan.”
“Bất luận thế nào, đều là giao tiếp với người khác.”
“Hiểu rõ nhân tính, mới là quan trọng nhất.”
Đang nói, Hứa phu nhân mang theo ý cười đi vào: “Đừng trò chuyện nữa, muội muội về rồi, chúng ta mau ra đón người thôi.”
Hứa Thừa Trú kinh ngạc đứng dậy, “Là cô cô về rồi sao?”
“Cô mà không về nữa, con sắp quên mất dáng vẻ của cô rồi.”
Hứa Lan Kỳ càng không nén được niềm vui trong lòng, “Nha đầu này, cũng không gửi một lá thư về trước.”
Hứa Hân Xu từ trên xe bước xuống.
Cỗ xe ngựa lộng lẫy lúc rời kinh thành ngày nào, bây giờ đã rách nát, khắp nơi đều là miếng vá.
Hỏng rồi sửa, sửa rồi hỏng không biết bao nhiêu lần.
Nàng cũng không phải không có tiền đổi xe mới, nhưng cảm thấy không cần thiết.
Đi đường vốn dĩ gian khổ, bốn năm nay nàng đã sớm quen rồi.
Không còn theo đuổi sự thoải mái nữa, chỉ cần không khó chịu là được.
Cho nên lúc ba người nhà họ Hứa ra cửa, nhìn thấy một người phụ nữ đen như than, tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Hứa Thừa Trú chọc chọc Hứa Lan Kỳ, không thể tin được: “Cha, đó thật sự là cô cô sao?”
Hứa Lan Kỳ nuốt nước miếng, không chắc chắn nói: “Là...... phải không nhỉ?”
Hứa phu nhân cẩn thận quan sát khuôn mặt nàng hồi lâu, mới miễn cưỡng gọi ra một tiếng: “Muội muội.”
Hứa Hân Xu nhìn bàn tay đen nhẻm của mình.
Không có cách nào~ mỗi ngày xuống ruộng làm sao mà không đen được.
Ban đầu nàng còn mang theo nón rộng vành, che chắn toàn thân, không cho mình phơi nắng.
Nhưng hễ đến mùa hè, ai mà che chắn nổi.
Nếu không phải thật sự đồi phong bại tục, nàng chỉ hận không thể cởi trần như những nông phu kia.
Nàng mở miệng gọi họ: “A tẩu, huynh trưởng, còn có Trú Nhi.”
Vừa mở miệng, giọng nói cũng thô ráp khàn khàn đi không ít, vừa nghe liền biết, đã chịu không ít sự tàn phá của gió sương.
Lúc cười, một hàm răng trắng lộ ra, được làn da ngăm đen tôn lên càng trắng lại càng sáng.
Hứa Lan Kỳ ép mình phải chấp nhận, cô em gái mềm mại yêu kiều của mình đã biến thành bộ dạng thô ráp này.
“Tốt tốt tốt, an toàn trở về là tốt rồi.”
Còn một người chưa chào, Hứa Hân Xu tiến lên, hơi ngồi xổm xuống.
“A Trú, cô cô về rồi, con không vui sao?”
“Ta nhớ lúc ta đi, con còn khóc lóc chảy nước mũi, không nỡ để ta đi cơ mà.”
Vừa nghe lịch sử đen tối bị nhắc lại, Hứa Thừa Trú nhảy dựng lên định bịt miệng Hứa Hân Xu, nhưng bị nàng linh hoạt tránh được.
Hứa Thừa Trú đương nhiên là vui mừng, nhưng có hơi không chấp nhận được.
Trước đây cô cô vừa trắng vừa đẹp, trên người thơm tho, trẻ con thích nhất loại trưởng bối này.
Nhưng bây giờ thì......
Thật sự đen quá đi.
“Sao cô cô không gửi thư, đột nhiên về vậy, chúng con còn chưa chuẩn bị gì để đón cô cả.”
Hứa Hân Xu ngựa quen đường cũ mà bước vào cửa, người hầu phía sau đi lên dỡ hành lý.
“Về nhà thôi mà, cần chuẩn bị gì chứ.”
“Thật ra ta có gửi thư, nhưng có lẽ thư vẫn còn đang trên đường.”
Chờ đến khi hai mẹ con Hứa Thừa Trú đều đã đi, chỉ còn lại hai huynh muội Hứa Hân Xu, nàng mới từ tốn nói: “Thánh Thượng nói, năm nay ruộng tốt quanh kinh thành thu hoạch rất tốt, quốc thuế cũng đầy đặn không ít.”
“Trải qua sự kiểm nghiệm của thời gian, công tích của muội đã có rồi.”
“Thánh Thượng quyết định công bố thành quả, cũng sẽ ban thưởng cho muội, nên đã triệu muội về.”
“Mệt quá đi huynh trưởng, muội ngủ một giấc đã.”
Nhìn ra được là thật sự mệt mỏi, Hứa Hân Xu cũng không rửa mặt chải đầu, trực tiếp trùm chăn lên giường ngủ.
Hứa Lan Kỳ hơi ghét bỏ mà nhắm mắt lại, em gái ruột, không được ghét bỏ.
Nàng chắc chắn là thật sự mệt mỏi mới có thể không chú ý như vậy.
Thuyết phục xong chính mình, hắn đóng cửa lại, yên tĩnh đi ra ngoài.
Đại triều hội ngày thứ hai, hoàng đế công bố việc tăng sản lượng thuế lương thực và tin tức có người tài ba đứng sau chỉ đạo.
Cũng cho biết, kinh thành chỉ là một khởi đầu.
Nhất thời cả triều đình chấn động, hoàng đế nói, sẽ tiến hành ban thưởng hậu hĩnh cho người này.
Không ai đưa ra ý kiến phản đối, công lao to lớn ân trạch muôn đời, chỉ cần không nguy hại đến giang sơn, ban thưởng thế nào cũng không quá đáng.
“Các vị khanh gia, với công tích của người này, xếp vào hàng công hầu chắc là không quá đáng chứ?”
“Bệ hạ thánh minh!”
Hứa Lan Kỳ cùng các vị đại thần hô to vạn tuế, nhưng trong lòng lại rất chột dạ.
Đây là đang nói muội muội của hắn sao?
Là đang nói muội muội của hắn phải không?
Muội muội của hắn, được xếp vào hàng công hầu?
Hắn cảm thấy có phải mình và phu nhân đêm qua vui đùa quá mệt, nên thượng triều nghe nhầm rồi không.
