Đổi Hôn Cho Thái Tử Tuyệt Tích Sau Khi Mang Thai Ba Lần - Chương 277: Phải Khiến Bùi Thần Chết

Cập nhật lúc: 21/09/2025 07:24

Tiêu Ninh khẽ cười lạnh một tiếng.

Cô đang chờ xem Tiêu An lần này sẽ thân bại danh liệt như thế nào.

Cùng một chuyện nếu xảy ra với nữ nhân, e rằng đã sớm bị từ hôn, bị cả thiên hạ lên án, thậm chí chẳng còn đường sống, chỉ có thể bị những lời đồn thổi độc ác ép đến chết.

Còn Tiêu An thì sao?

Không những không thấy xấu hổ đến mức đi tìm cái chết, mà còn trơ trẽn muốn tiếp tục hại thêm bao nhiêu nữ nhân nữa.

Đó chính là điều khiến cô không cam lòng, là lý do khiến cô tha thiết muốn thay đổi hiện thực này!

Cô muốn chứng minh cho cả thế gian thấy: điều gì nam nhân làm được, nữ nhân cũng làm được!

Nam nhân có thể cưới nhiều thê thiếp, thì cô cũng có thể nuôi nhiều nam nhân.

Nam nhân có thể lợi dụng nữ nhân để thăng tiến, thì cô cũng có thể lợi dụng nam nhân để tiến thân!

Có điều... dù là hai vị trắc phi bị ép gả cho Tiêu An lần này, hay là Tuyên Duệ chính phi, cô cũng sẽ không quan tâm, mà thực tế cũng chẳng quản nổi.

Muốn trách thì chỉ có thể trách số họ khổ, trách gia tộc của họ đã chọn đứng về phía Tiêu An, trách nhà họ không chịu vì họ mà dám đối đầu với Tiêu An đến cùng.

Trách cái thế đạo ăn thịt người này!

Cô nhìn về phía cai ngục, nói: “Ngày Tiêu An cưới trắc phi, hãy thêm dầu vào lửa một phen.”

“Bản cung cảm thấy, Tiêu An cưỡng ép cưới trắc phi, ép c.h.ế.t nữ tử vô tội… cũng là một chiêu hay đấy.”

Trong lòng cô thầm nhủ, cô sẽ báo thù thay cho hai nữ tử vô tội kia. Gả cho Tiêu An chẳng khác nào sống không bằng chết, vậy thì thà c.h.ế.t sớm, còn có thể tạo ra chút giá trị cho mình.

“Tuân lệnh.” Cai ngục giật mình trong lòng, lập tức đồng ý.

Sau đó mới nói: “Điện hạ, lần này ngoài Tam hoàng tử, còn có Nhị công tử cũng có ý đồ với quyền nhiếp chính.”

Hử?

Tiêu Ninh suýt nữa nghi ngờ tai mình nghe nhầm.

Ai cơ?

“Tiêu Hồng?” Giọng cô đầy vẻ châm chọc.

Tiêu Hồng đúng là... chẳng biết lượng sức mình là gì.

Cai ngục lập tức kể lại chuyện Tạ Ngọc Như đến phủ thái tử, sau đó là phản ứng của Tiêu Hồng và Tạ Ngọc Như, cũng như việc bị trừng phạt ra sao.

Mặc dù bọn họ khó cài người vào phủ Thái tử, nhưng trong phủ Nhị hoàng tử Tiêu Hồng thì lại có sẵn vài người.

Ban đầu chỉ là để theo dõi Tiêu Hồng, không ngờ lần này lại có được niềm vui ngoài dự tính.

“Đồ ngu.” Tiêu Ninh hé đôi môi mỏng, lạnh lùng thốt ra hai chữ, cả lời nói lẫn vẻ mặt đều tràn ngập sự khinh thường đối với Tiêu Hồng.

Ngừng một lát, nàng lại hỏi: “Nhưng… Tiêu Kỳ chỉ phạt roi Tiêu Hồng thôi sao?”

Nàng cảm thấy có gì đó không ổn.

Ánh mắt Tiêu Ninh khẽ đảo, liền nói: “Ngươi ra ngoài, tung ít tin đồn ra…”

Sau khi căn dặn xong, nàng lại hỏi đến chuyện khác: “Mẫu phi trong cung hiện giờ thế nào rồi?”

Dĩ nhiên nàng sớm đã biết, Trưởng công chúa Vĩnh Lạc cùng những người khác sau khi điều tra đã xác định phi tần họ Lý chính là hung thủ mưu hại Hoàng đế.

Tiêu Ninh lập tức khẳng định: Lý phi đã bị người khác gài bẫy.

Trớ trêu thay... thuốc trong cung Diên Hi thực sự là do Lý phi hạ, điều này khiến bà ấy không còn đường chối cãi.

Cai ngục vội đáp: “Xin công chúa yên tâm, ý của Trưởng công chúa là trước khi bệ hạ tỉnh lại, sẽ không xử lý Lý phi nương nương.”

“Chỉ là… cung Ngụy Dương bị canh giữ rất nghiêm ngặt, người của chúng ta không thể vào được, cũng không thể tiếp xúc với Lý phi nương nương…”

“Không sao cả.” Tiêu Ninh nói: “Chỉ cần bọn họ không động đến mẫu phi thì không vấn đề gì. Cũng chỉ còn mấy ngày nữa thôi, đợi bản cung rời khỏi cái nơi quỷ quái này, mẫu phi tự nhiên cũng sẽ được bình an vô sự.”

Chờ đến khi nàng tiếp quản quyền nhiếp chính, ai là kẻ mưu hại Hoàng đế — chẳng phải cũng sẽ do nàng định đoạt sao?

Tuy nhiên…

Muốn thuận lợi nắm giữ quyền nhiếp chính, lời của tên cai ngục vừa rồi đã nhắc nhở nàng rằng: trước mắt nàng vẫn còn một chướng ngại khác.

Ánh mắt Tiêu Ninh lóe lên, nàng liền hỏi: “Gần đây Bùi Thần vẫn còn ở kinh thành chứ?”

Cai ngục suy nghĩ một lát, trong lòng chợt giật mình: những ngày gần đây đúng là không thấy Bùi Thần xuất hiện ở kinh thành, vậy mà hắn lại sơ suất không để ý đến chuyện lớn như thế!

Cai ngục lập tức bẩm báo: “Xin công chúa thứ tội, Bùi Thần đã ba ngày không xuất hiện trước mặt người ngoài.”

Tiêu Ninh cũng không ngạc nhiên, nói: “Chắc chắn là đã đến Bắc Cương rồi.”

“Nói với Hô Diên Nguyên …” Trong mắt Tiêu Ninh hiện đầy sát khí, nàng nói từng chữ một: “Bản cung — muốn hắn chết!”

Hôm sau.

Trúc Thanh còn chưa kịp đi tìm Triệu Hạo thì Triệu Hạo đã sớm đến phủ Thái tử rồi.

Biết được Tạ Diễm còn chưa dậy, Triệu Hạo cũng không làm phiền, chỉ đi đi lại lại ngoài sân, thậm chí còn chơi đùa với Chiêu Chiêu và Tuế Tuế một lúc.

Vừa mới thức dậy, Tạ Dĩnh liền được Trúc Thanh lập tức báo lại chuyện kia.

“Để cậu ấy vào đi.” Tạ Dĩnh rời khỏi nội thất, đồng thời dặn dò Trúc Thanh.

Triệu Hạo hấp tấp bước vào, trên mặt đầy vẻ do dự và bối rối...

Cậu liếc nhìn Tạ Dĩnh một cái, môi mấp máy, cuối cùng ngoan ngoãn hành lễ: “Thần tham kiến Thái tử phi.”

“Ngồi đi.” Tạ Dĩnh mỉm cười mời, “Nghe Trúc Thanh nói ngươi đến từ sớm, chắc còn chưa dùng bữa sáng nhỉ? Ngồi xuống ăn cùng đi.”

So với mối quan hệ quân thần, trong lòng nàng, Triệu Hạo vẫn giống như em trai hơn.

“Vâng.” Mọi khi Triệu Hạo vẫn rất thoải mái, hôm nay lại có phần cứng nhắc, chỉ khẽ ôm quyền rồi mới rụt rè ngồi xuống.

Ăn được vài miếng mà như nhai sáp, rõ ràng là có chuyện muốn nói, nhưng vì do dự và rối rắm mà không dám cắt ngang bữa của Tạ Tạ Dĩnh .

Tạ Dĩnh : “…”

Nàng thật sự khó mà giả vờ không thấy.

Thở dài một tiếng, nàng đặt đũa xuống, liếc nhìn Triệu Hạo rồi nói: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”

Triệu Hạo lập tức cũng đặt đũa xuống, đứng dậy khom người đầy lễ phép: “Thái tử phi, ta…”

“Hạo đệ.” Tạ Dĩnh ngắt lời cậu, “Nếu như ngươi cảm thấy có chuyện khó nói với Thái tử, vậy thì hãy nói với biểu tỷ đi.”

Lời này của Tạ Dĩnh quả thực rất chu đáo, khiến Triệu Hạo cảm động đến mức nét mặt thay đổi ngay tức khắc: “Biểu tỷ… ta, ta…”

Nhưng cũng chính vì vậy, Triệu Hạo lại càng khó mở miệng hơn.

Tạ Dĩnh nói: “Nếu như ngươi thực sự không muốn nói…”

“Phịch” Triệu Hạo lập tức quỳ sụp xuống trước mặt nàng.

Tim Tạ Dĩnh khẽ run Đứa nhỏ này… gây ra họa lớn rồi sao?

Cuối cùng, Triệu Hạo lắp ba lắp bắp mở miệng: “Biểu tỷ, ta… ta muốn cầu xin tỷ, cứu lấy Tam tiểu thư nhà họ Vương.”

Tạ Dĩnh đương nhiên biết người này là ai.

Tam tiểu thư nhà họ Vương, vị hôn thê được ban hôn cho Triệu Hạo, hôn lễ của hai người dự kiến tổ chức vào mùa thu. Mặc dù Tạ Dĩnh không rõ vì sao Triệu Hạo người từng rất phản đối cuộc hôn nhân này giờ lại đến cầu xin vì cô gái kia, nhưng lúc này không phải là lúc để truy hỏi nguyên nhân.

“Tam tiểu thư nhà họ Vương làm sao rồi?” Tạ Dĩnh hỏi.

Nếu không phải là chuyện lớn, Triệu Hạo tuyệt đối sẽ không khổ sở, khó xử đến thế.

Cậu ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy phẫn uất:

“Nhà họ Vương muốn gả Tam tiểu thư cho Tam hoàng tử!”

Tạ Dĩnh lập tức hiểu ra.

Ban đầu, người nhà họ Vương định gả Nhị tiểu thư cho Tiêu An làm trắc phi, nhưng... Nhị tiểu thư là dòng chính, còn Tam tiểu thư là con thứ.

Vì vậy, sau khi Tiêu An gặp chuyện, nhà họ Vương liền muốn “đánh tráo cây hòe thay cây đào” , để Tam tiểu thư thế chỗ, gả vào phủ Tam hoàng tử.

“Nhưng hôn sự này là do Hoàng thượng ban, nhà họ Vương sao dám làm càn?” Đây chẳng phải là làm trái thánh chỉ sao!

Triệu Hạo nói:

“Thánh chỉ chỉ nói ‘tiểu thư nhà họ Vương’, không ghi rõ là ai. Nhưng Tam tiểu thư... cô ấy là vô tội.”

“Biểu tỷ, tỷ có thể cứu Tam tiểu thư không? Đừng để cô ấy phải gả cho Tam hoàng tử.”

Ánh mắt Tạ Dĩnh khẽ d.a.o động, nàng hỏi:

“Là Tam tiểu thư nhờ ngươi cầu xin sao?”

“Không, không phải!” Triệu Hạo lập tức lắc đầu, trả lời rất kiên định.

“Tam tiểu thư luôn giữ lễ nghi, dù ta và cô ấy đã được ban hôn, nhưng chưa từng qua lại riêng tư.”

“Chỉ là lần trước, ta vô tình gặp Tam tiểu thư tại một buổi thi thơ…” Nói đến đây, mặt Triệu Hạo hơi đỏ lên.

Không cần nói quá rõ, v cũng đã hiểu hết.

Rõ ràng, Triệu Hạo đã động lòng với Tam tiểu thư nhà họ Vương rồi.

“Lần này, người nhà họ Vương đến phủ ta biếu đồ, còn đưa cho ta mấy món, nói là vật của Tam tiểu thư. Nhưng ta vừa nhìn đã biết tuyệt đối không phải nét chữ của cô ấy!”

“Sau đó ta tìm hiểu, mới biết sự tình là thế.”

Triệu Hạo kể lại đầu đuôi, cuối cùng nói:

“Biểu tỷ, ta biết chuyện này tỷ không tiện ra mặt, nên muốn hỏi — tỷ có cách gì tốt không?”

Triệu Hạo tuy đôi lúc đầu óc có hơi chậm, nhưng dù sao cũng là người tự mình thi đỗ tiến sĩ, vào triều làm quan, không phải hạng ngu ngốc thật sự.

Huống hồ thân phận của cậu vốn đặc biệt, Trình Phong Khởi và Triệu Anh đều từng nhắc nhở, người nhà cũng dặn dò cẩn thận: lúc này tuyệt đối không được gây chuyện, càng không thể làm phiền biểu tỷ...

Nhưng… cậu thực sự không còn cách nào khác.

Tam tiểu thư nhà họ Vương cậu nhất định phải bảo vệ nàng. Thay vì mù quáng lao vào, để người khác bắt được nhược điểm, chi bằng đến hỏi biểu tỷ, xem có cách gì ổn thỏa hơn.

Tóm lại, tuy Triệu Hạo không phải người quá lanh lợi, nhưng lại rất biết tìm người giúp.

Ánh mắt Tạ Dĩnh nhìn Triệu Hạo cũng tỏ ra hài lòng đứa nhỏ này không hành động thiếu suy nghĩ, cũng không để người khác nắm thóp.

“Đứng lên rồi nói chuyện.” Tạ Dĩnh nói,

“Chuyện này tuy ta không tiện ra mặt, nhưng ngươi đã mở lời, thì ta tất nhiên sẽ giúp.”

Không chỉ vì giúp Triệu Hạo, mà bản thân Tam tiểu thư nhà họ Vương cũng thật sự vô tội.

Trước kia để lôi kéo Phó Thần, nhà họ Vương chẳng chút do dự gả nàng thấp kém cho Triệu Hạo.

Giờ Tiêu An gặp chuyện, họ lại muốn đẩy nàng ra chịu trận...

Tam tiểu thư đúng là quá đáng thương.

Triệu Hạo vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn chưa đứng dậy, chỉ quỳ đó, ngẩng đầu lên mỉm cười rạng rỡ với Tạ Dĩnh , liên tục cảm ơn:

“Cảm ơn biểu tỷ, cảm ơn biểu tỷ! Biểu tỷ thật tốt…”

Tạ Dĩnh dở khóc dở cười, nói:

“Chuyện này không dễ xử lý như vậy, phải suy tính thêm. Ngươi làm tốt việc của mình, tạm thời đừng hành động lỗ mãng.”

“Nếu có việc cần ngươi giúp, ta sẽ báo cho ngươi biết.”

Lời Tạ Dĩnh nói rất kỹ lưỡng, khiến trái tim đang lo lắng của Triệu Hạo được thả lỏng, vội vàng gật đầu liên tục.

Tạ Dĩnh lại dặn thêm:

“Mấy ngày này, lúc ra ngoài ngươi phải cẩn thận…” nàng dừng một chút, rồi nói tiếp:

“Thôi được, ta sẽ sắp xếp một người đi theo ngươi.”

Vừa để bảo vệ, vừa tiện giám sát Triệu Hạo.

Phòng khi Triệu Hạo vì quá lo cho Tam tiểu thư mà manh động, gây chuyện thì không hay.

Triệu Hạo hiển nhiên chẳng nghĩ đến mấy điều ấy, chỉ cảm thấy biểu tỷ thật tốt, thật che chở cho mình. Cậu mừng rỡ cảm ơn rối rít:

“Vâng, tất cả nghe theo biểu tỷ!”

Triệu Hạo vốn có việc chính phải làm với Trình Phong Khởi, hôm nay nấn ná ở phủ Thái tử lâu như vậy, hoàn toàn là nhờ quan hệ tốt với Trình Phong Khởi.

Giờ thì cục đá lớn trong lòng đã được gỡ xuống, cậu mang theo người do Tạ Dĩnh sắp xếp, vui vẻ rời khỏi phủ Thái tử.

Tạ Dĩnh đang nghiêm túc suy nghĩ xem nên bắt đầu xử lý chuyện này từ đâu.

Người thì chắc chắn phải cứu, nhưng ra tay từ chỗ nào... lại là một vấn đề.

Chỉ còn ba ngày nữa là đến lễ cưới trắc phi của Tiêu An...

“Thái tử phi.” Trúc Thanh khẽ nói: “Nô tỳ mạn phép nói một câu, tuy tam tiểu thư vô tội, nhưng đây là quyết định của Vương gia. Chuyện này…”

Nàng vốn không phải không thương cảm tam tiểu thư Vương gia, thậm chí còn đồng cảm với hai vị trắc phi khác, cả Tuyên Duệ.

Nhưng chuyện liên quan đến Thái tử phi, thì đương nhiên phải đặt Thái tử phi lên hàng đầu.

Chuyện này không đơn giản, nếu có sơ suất gì, đám đại thần ngoài kia có thể dùng nước miếng mà dìm c.h.ế.t Thái tử phi, thậm chí Thái tử điện hạ cũng sẽ bị liên lụy.

Vốn dĩ dạo này Thái tử điện hạ vì mất trí nhớ mà xa cách với Thái tử phi, nếu lại vì một người ngoài mà khiến quan hệ giữa hai người thêm rạn nứt...

Tạ Dĩnh tiếp lời: “Chuyện này… thật sự không dễ làm.”

Nàng tất nhiên hiểu sự lo lắng và đau lòng của Trúc Thanh, vì vậy trong lòng không trách gì, ngược lại còn thấy cảm động vô cùng.

Nàng nói:

“Nhưng ta nhận lời không chỉ vì A Hạo, mà còn là vì tam tiểu thư Vương gia, vì cả những nữ tử trong thiên hạ này.”

Trúc Thanh mở to mắt, ngay cả nhịp tim cũng như tăng tốc.

Tạ Dĩnh nói tiếp:

“Dù ta không đồng tình với hành động của Tiêu Nghiên, nhưng có vài lời của nàng ấy ta rất tán đồng.”

“Nữ tử trên đời này… đến vận mệnh của chính mình cũng không thể làm chủ, thực sự quá bi thảm.”

“Trước kia có lẽ ta không làm được gì, nhưng hiện tại...”

Tạ Dĩnh mím môi, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt tựa như có vì sao lấp lánh:

“Ta muốn thử xem sao.”

Khi có năng lực thì giúp đời, khi không có thì giữ vững chính mình.

Trước đây nàng không có năng lực, chỉ có thể cố gắng thay đổi vận mệnh bản thân.

Nhưng giờ đây… nàng muốn giúp cả những người khác.

Trúc Thanh lập tức quỳ sụp xuống trước mặt Tạ Dĩnh , giọng nói vô cùng thành kính:

“Nô tỳ nguyện theo cô nương đến cùng!”

Tạ Dĩnh là Thái tử phi, là tiểu thư nhà họ Tạ, nhưng hai thân phận này, một là vì nàng là vợ của Tiêu Tích, một là vì nàng là con gái của Tạ Thừa.

Còn trong lòng Trúc Thanh, lúc này Tạ Diễm càng xứng đáng là cô nương của nàng.

Bởi vì Tạ Dĩnh là một nữ tử độc lập, không phải là phụ thuộc của bất kỳ ai.

Tạ Dĩnh vừa định đỡ Trúc Thanh dậy thì Trúc Tâm, Lâm Hạ, thậm chí cả Vũ Yến cũng đồng loạt quỳ xuống, cùng đồng thanh:

“Nguyện c.h.ế.t theo cô nương!”

Ánh mắt Tạ Dĩnh lướt qua từng người, lần lượt đỡ từng người dậy, rồi nói:

“Đứng dậy đi.”

Thực ra, đến giờ nàng vẫn chưa nghĩ ra được nên cứu những cô gái vô tội này thế nào.

Tuy hiện tại Thái tử đang nhiếp chính, nhưng không phải là không có điều phải e dè.

Tiêu Tắc vừa xử lý Tiêu Hoằng xong, nếu ngay lúc này phủ Thái tử lại gấp rút ra tay với Tiêu An...

Đừng nói đám đại thần, ngay cả Trưởng công chúa cũng sẽ không đồng tình.

Hơn nữa, điều đó còn khiến người ta bàn tán rằng Thái tử không dung nổi anh em ruột, nhân lúc hoàng đế hôn mê mà loại bỏ dị kỷ...

Tất nhiên, theo sự hiểu biết của Tạ Dĩnh về Tiêu Tắc, mấy lời đàm tiếu ấy hắn sẽ chẳng để tâm.

Nhưng hiện tại trong kinh có nội gián, biên ải phía Bắc thì có chiến sự, chính là lúc triều đình cần đoàn kết nhất, cùng chống lại ngoại địch.

Những năm gần đây, dưới sự sắp đặt cố ý của hoàng đế, các hoàng tử lần lượt nắm quyền, mỗi người đều có thế lực ủng hộ riêng.

Nếu Tiêu Tắc ra tay lúc này, chắc chắn sẽ khiến đám người kia rơi vào cảnh nơm nớp lo sợ, e rằng Thái tử muốn thanh trừng toàn bộ.

Trong lúc lòng người bất an như thế, chỉ cần việc chi viện cho Bắc cảnh có chút trục trặc, thì hậu quả sẽ không phải điều mà cả Tiêu Tắc lẫn Tạ Dĩnh muốn chứng kiến.

Có những chuyện không phải là không thể làm, mà là tuyệt đối không thể làm một cách công khai.

Cuối cùng, Tạ Dĩnh nói:

“Nếu thật sự không còn cách nào khác, thì chỉ có thể trì hoãn hôn lễ.”

“Hoàng thượng hiện đang hôn mê, tam hoàng tử sao có thể thành thân vào lúc này?”

Tất nhiên, tam hoàng tử chắc chắn sẽ đưa ra các lý do như "xung hỉ", "hôn sự do hoàng thượng ban, ngày cưới do hoàng thượng chọn, không thể trái ý phụ hoàng"...

Tạ Dĩnh cũng không phải không có đối sách.

Chỉ là đến lúc đó... khó tránh hoàng thượng sẽ phải chịu chút uất ức.

Còn việc xử lý tam hoàng tử, có thể đợi khi chiến sự ở biên giới phía Bắc ổn định rồi từ từ dọn dẹp.

Nghĩ vậy, trong lòng Tạ Dĩnh đã có kế hoạch, liền đứng dậy nói:

“Đi thôi, vào cung.”

Nàng muốn cùng điện hạ bàn bạc chuyện này.

Còn lúc này, tam hoàng tử Tiêu An cũng đang trên đường vào cung...

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.