Đồn Công An Náo Loạn Vì Cục Nợ Đáng Yêu - Chương 15
Cập nhật lúc: 04/09/2025 21:19
Anh đứng dậy đi tắm. Trong lúc đó, Chung Vân Đồng thay đổi tư thế ngủ, từ nằm sấp chuyển sang nằm ngửa, tay chân dang rộng thành hình chữ Đại (大). Chung Cẩn tắm xong, mang theo chăn đi qua, kéo áo thun của bé xuống rồi đắp chăn lên chiếc bụng tròn xoe của bé.
Đêm đó Chung Cẩn không ngủ được. Anh ngồi trên sofa gần cửa sổ đến gần sáng mới vào phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh, thay đồ rồi đánh thức cô bé đang ngủ say.
Chung Vân Đồng lơ mơ ngồi dậy, lẩm bẩm: “Còn muốn ngủ.” Rồi lại ngã vào chăn.
Chung Cẩn đành bế bé từ trong chăn ra, ôm vào phòng tắm.
Bị ba “cưỡng ép khởi động”, Tiểu Đồng ngáp mấy cái, nhắm mắt cầm bàn chải chải lung tung vài đường. Mái tóc đầu úp nồi sau một đêm lăn lộn đã vểnh lên tứ phía như một cái cột thu lôi. Anh dùng khăn nóng vuốt mấy lần cũng không xuôi, đành tìm cái mũ đội lên đầu bé.
Xong xuôi, anh đeo chiếc cặp heo Peppa lên lưng cho bé.
Lúc này, Tiểu Đồng đã hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt sáng ngời hỏi: “Ba ơi, hôm nay đi đâu chơi ạ?”
Chung Cẩn đặt chiếc vali đã thu dọn xong ra cửa. Lưng quay về phía Tiểu Đồng, anh im lặng một hồi rồi lại xoay người lại. Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, ánh mắt phức tạp, một lúc sau mới khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày.
“Tiểu Đồng, ba muốn nói với con một chuyện. Con nghe kỹ nhé… Đừng cười.”
Nụ cười của Tiểu Đồng vẫn còn trên môi, bé che miệng gật đầu: “Vâng vâng.”
“Sau này công việc của ba sẽ có chút nguy hiểm, con ở bên cạnh ba không an toàn. Cho nên ba muốn giao con cho nhà nước, sẽ có người điều tra thân thế và chăm sóc con thật tốt. Con có hiểu ý ba không?”
Tiểu Đồng mím môi, nhìn anh chằm chằm: “Không hiểu ạ.”
Chung Cẩn đổi cách nói trực tiếp hơn: “Ba không thể nuôi con, sẽ có người thích hợp hơn đến chăm sóc con.”
Tiểu Đồng vươn tay nắm chặt ống quần anh, la lớn: “Không cần!”
Chung Cẩn khẽ thở dài: “Ba không thể nuôi con không phải vì con, mà là vì ba. Công việc của ba rất nguy hiểm, người nhà của ba cũng từng vì ba mà mất mạng. Ba không thể giữ con bên cạnh. Sau này dù con ở đâu, ba cũng sẽ âm thầm dõi theo con.”
Tiểu Đồng nghiêng đầu suy nghĩ. Bé không hiểu hết, nhưng đã hiểu được một phần: vì nguy hiểm, nên ba không thể giữ bé lại.
“Không sao đâu ạ,” bé nghiêm túc giải thích, “lúc nguy hiểm, con sẽ chạy trốn.”
Chung Cẩn sờ cái đầu tròn dưới mũ của bé: “Chân con ngắn như vậy, chạy không kịp người ta đâu.”
Tiểu Đồng buông ống quần anh ra, chớp chớp mắt, rồi từ từ biến mất ngay trước mặt anh.
Trong khoảnh khắc kinh hoàng đó, đầu óc Chung Cẩn trống rỗng. Anh nhìn vào khoảng không trước mắt, đồng tử co rút lại. Nếu không phải trên ống quần vẫn còn nếp nhăn do bé nắm, anh đã nghĩ mình đang mơ.
Dần hoàn hồn, anh bắt đầu nghi ngờ chính mình. Một đứa trẻ biến mất ngay trước mắt, trừ ảo thuật ra, anh chưa từng gặp trường hợp nào như vậy. Anh gọi lớn: “Tiểu Đồng? Chung Vân Đồng?” Giọng anh hơi run.
Bóng dáng Chung Vân Đồng lại từ từ xuất hiện ở cửa phòng. Bé lon ton chạy lại, ôm cổ anh rúc vào lòng, vui vẻ nói: “Con chạy mất rồi.”
“Con… đi đâu?” Chung Cẩn cố gắng trấn tĩnh, hỏi.
“Về Ma Cung ạ.” Chung Vân Đồng véo tai anh, “Ở đó không còn ai nữa.”
Trước đây, khi cô bé nói về Ma Cung, mọi người đều nghĩ bé xem hoạt hình nhiều quá. Bây giờ xem ra, có lẽ đó không phải là hoạt hình. Chung Cẩn nhìn đứa trẻ ngây thơ trong lòng, cảm thấy đầu óc mình càng thêm rối loạn. Sống 28 năm theo chủ nghĩa duy vật, lần đầu tiên anh vấp ngã.
Sau khi miễn cưỡng chấp nhận thân phận “khách đến từ thế giới khác” của con gái, anh hỏi: “Vậy… tôi ở thế giới của con làm nghề gì?”
Chung Vân Đồng đang uống sữa chua, lớn tiếng trả lời: “Ma Tôn ạ.”
“Ma Tôn là gì? Là người tốt sao?”
Bé lắc đầu: “Là kẻ xấu xa ạ.”
Chung Cẩn: “……”
Chung Vân Đồng húp nốt chút sữa chua cuối cùng, đưa chiếc hộp rỗng cho anh: “Con có thể ở lại không ạ?”
Chung Cẩn ném chiếc hộp vào thùng rác. Không ở lại thì còn làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại dẫn con bé đến gặp lãnh đạo, nói nó có thể xuyên không, hay biểu diễn trò biến mất?
“Tạm thời ở lại đi,” anh nói.
Bé lắc lắc cái mũ nhỏ trên đầu: “Ba phải nói là ở lại mãi mãi cơ.”