Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 102

Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:59

Thực ra lúc nhìn thấy vali của cô Lâm, trái tim Hứa Thanh Vi đã đập thình thịch, có dự cảm không lành, không ngờ… đúng là như vậy thật.

Nếu căn chung cư chỉ có cô và Cố Hoành ở thì Cố Hoành có về nhà hay không cũng không quan trọng, dù sao cô cũng chẳng quan tâm. Nhưng nếu cô Lâm đến ở thì cô phải ra vẻ hôn nhân hạnh phúc trước mặt cô ấy, nếu không ông cụ Cố sẽ biết trước kia cô và Cố Hoành chỉ giả vờ diễn kịch trước mặt mình, vậy thì ông cụ sẽ rất thất vọng và đau lòng…

Nói cách khác, cô Lâm là được ông cụ Cố phái tới để giám sát cô và Cố Hoành.

Tuy ông cụ Cố có ý tốt nhưng đối với cô lại là áp lực to lớn…

Nhất thời, Hứa Thanh Vi còn không nặn ra được nụ cười, sợ cô Lâm nhìn ra điều gì khác lạ, cô vội vàng cúi đầu, vén tóc bên mai, để che đi vẻ mặt của mình.

“Vậy à… Ông nội có lòng rồi...”

Nhưng cô Lâm đã theo ông cụ Cố lâu như vậy, tuy thỉnh thoảng bị ông cụ Cố khinh bỉ nhưng cô ấy tẩm ngẩm tầm ngầm, chỉ là kính lão, nhường nhịn ông ta thôi. Cô ấy phục vụ nhà họ Cố cả đời, nếu không có chút mắt nhìn thì sao có thể ở lâu như vậy chứ? Tuy Hứa Thanh Vi che giấu rất nhanh nhưng cô Lâm vẫn nhận ra sự miễn cưỡng của cô.

Cô ấy không vạch trần mà coi như không nhìn thấy, tiếp tục nói: “Cô chủ, tuy cô và cậu chủ là vợ chồng mới cưới, tôi vốn không nên làm phiền nhưng ông chủ nói cậu chủ công việc bận rộn, sợ là không chăm sóc cô được chu đáo, nếu không lần này cô đã không bị bệnh nặng như vậy. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ cố gắng không gây ảnh hưởng đến hai người, lúc không nên xuất hiện, tôi tuyệt đối sẽ không để hai người nhìn thấy tôi.”

Dứt lời, cô ấy ngừng một lát mới hỏi: “Cô chủ, tôi ở lại đây cô không để bụng đấy chứ?”

Để bụng?

Hứa Thanh Vi thầm hít sâu một hơi, sao cô có thể để bụng chứ?

Cô Lâm là đôi mắt của ông cụ Cố, nếu cô không cho cô ấy ở lại thì chẳng khác nào nói thẳng với ông cụ Cố, mỗi quan hệ giữa cô và Cố Hoành không tốt, sống chẳng yên ổn chút nào.

Cô không thể đẩy củ khoai lang nóng bỏng tay này đi, dù nóng đến đâu, lúc này cũng chỉ có thể nhận trước đã.

Hứa Thanh Vi siết chặt hai nắm tay, lúc ngẩng mặt lên, sắc mặt đã trở nên bình tĩnh như thường, không nhìn ra vẻ miễn cưỡng nào, cô mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên rồi, rất chào đón chị.”

Sau khi trở về phòng ngủ, Hứa Thanh Vi nằm dang tay dang chân ở giường, sầu não nhíu mày.

Cô tưởng rằng sau khi ra viện, cô và Cố Hoành sẽ không phải ngày ngày đối mặt với nhau nữa. Nhưng bây giờ cô Lâm đến, vậy chẳng phải cô… phải bắt Cố Hoành ngày nào cũng phải về nhà sao?

Cô cũng biết ông cụ Cố không phải là người dễ qua mặt nhưng không ngờ, ông cụ không ra chiêu thì thôi, một khi ra chiêu là đánh trúng chỗ hiểm.

Người nhà họ Cố… có lẽ đều là số kiếp của cô, bất kể là ông cụ Cố hay là Cố Hoành.

Hứa Thanh Vi vừa khỏi bệnh, vốn cô định nghỉ ngơi một hai ngày. Giờ gặp chuyện này, cô chẳng còn tâm trạng mà nghỉ ngơi nữa, cả đầu óc chỉ còn lại công việc công việc công việc.

Cô cũng không để bản thân tiếp tục chán chường nữa, bởi vì cô biết rõ, than thân trách phận là cảm xúc vô dụng nhất. Nếu cô khuất phục trước cuộc sống thì chỉ có thể làm một kẻ thất bại, nếu sống không tốt cũng chỉ có thể tự oán trách bản thân.

Vậy nên, cô phải hóa chán chường thành động lực, cô phải kiếm tiền. Sẽ có một ngày, cô có thể cầm một tỷ tệ ném vào mặt Cố Hoành, lại ném cho anh tờ đơn ly hôn, nói với anh rằng, là bà đây không cần anh nữa!

Hứa Thanh Vi nhanh chóng bò dậy, lấy máy tính xách tay ra, đăng nhập email rồi gửi thư cho cấp trên.

“Cấp trên đại nhân, tôi đã khỏi bệnh, có thể đi làm được rồi, xin anh hãy giao nhiệm vụ cấp A!”

Thời gian chờ anh ta trả lời, Hứa Thanh Vi ra ngoài rót cốc nước. Cô Lâm đã xách hành lý của mình vào phòng dành cho khách còn cô ấy đang xắn tay áo, cầm miếng giẻ lau dọn.

Hứa Thanh Vi gật đầu với cô ấy theo phép lịch sự, cầm cốc nước về phòng, cô Lâm bỗng gọi cô: “Cô chủ.”

Cô dừng chân, nhìn cô Lâm với vẻ khó hiểu: “Sao vậy?”

Cô Lâm đứng dậy, đi tới, hỏi: “Vừa nãy tôi xem qua, thấy tủ lạnh trống không, chẳng còn rau dưa gì. Lát nữa tôi muốn đi siêu thị mua một ít, bữa trưa chắc là cậu chủ không về ăn, tôi nấu cho cô mấy món thanh đạm nhưng bữa tối chắc cậu chủ về chứ?”

Nghe như là câu hỏi nhưng Hứa Thanh Vi lại nghe ra khẩu khí khẳng định, như kiểu dù Cố Hoành không về thì cũng phải bắt anh về…

Không hổ là người do ông cụ Cố dạy dỗ, đều không dễ đối phó, cũng may cô đã có chuẩn bị.

Khuôn mặt cô vẫn giữ nguyên nụ cười, bình thản đáp: “Mấy ngày em nằm viện, Cố Hoành vẫn luôn ở bệnh viện với em, công việc xếp chồng xếp đống, mấy ngày nay bận lắm, em cũng không biết anh ấy có về không.”

Câu này không phải do Hứa Thanh Vi tự bịa ra, bởi vì mấy ngày trước lúc ở bệnh viện, thỉnh thoảng cô lại nghe thấy chuông điện thoại của Cố Hoành kêu, đều là điện thoại công việc.

Cô Lâm nhướng mày, câu này không bới ra được lỗi gì, cô ấy tạm thời cũng không thể phản bác, thế là mỉm cười gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Cao thủ so chiêu, đến đây là kết thúc.

Hứa Thanh Vi trở về phòng, thở phào nhẹ nhõm, chắc là hôm nay cô có thể vượt ải rồi, tuy trị ngọn không trị gốc nhưng có thể kéo dài một thời gian cũng tốt rồi.

Nhưng cô vẫn đánh giá thấp cô Lâm.

Lúc chạng vạng, cô Lâm gõ cửa phòng ngủ, Hứa Thanh Vi lên tiếng: “Mời vào.”

Cô Lâm bước vào, gò má béo trắng cười híp mắt, nói với giọng điệu thương lượng: “Cô chủ, tôi sắp nấu bữa tối, cô nói không biết cậu chủ có về ăn cơm hay không nên tôi cũng không biết có nên nấu cả phần của cậu ấy không, thế nên… phiền cô gọi điện thoại hỏi cậu ấy xem có về không, cô thấy được chứ?”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.