Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 107
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:59
Hứa Thanh Vi còn tưởng anh lại cưỡng hôn cô, đang định cho anh một chàng chọc mắt, bóp cổ, lên gối thì bất ngờ, môi anh không đặt lên môi cô nữa mà ghé sát vào tai cô.
Đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói khàn khàn vàng lên rõ từng chữ: “Phối hợp với cô mà.”
Âm thanh rất bé, gần như là nỉ non, chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe thấy!
Hứa Thanh Vi bỗng ngây người, nhất thời quên hết tất cả mọi phản ứng.
Tối qua anh không tỏ thái độ gì vời lời đề nghị của cô khiến trong lòng cô cứ thấp thỏm bất an, vậy những lời này là đáp án của anh sao?
Anh nhận lời cô, phối hợp diễn kịch trước mặt cô Lâm rồi!
Nói xong, Cố Hoành khẽ ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt mơ màng kia, ánh mắt anh lóe lên sự dịu dàng rồi nhanh chóng vụt tắt, sau đó, đôi môi anh khẽ hôn lên trán Hứa Thanh Vi: “Chào vợ!”
Hai tiếng này anh nói to hơn, ba người ở đó đều có thể nghe thấy!
Cô Lâm thấy đôi vợ chồng trẻ hôn nhau thắm thiết buổi sáng, mặt đỏ ửng cả lên, vừa che mắt vừa lén nhìn trộm, mãi mới bỏ nhau ra thì lại nghe thấy giọng nói thu hút trêu ghẹo của cậu chủ gọi một tiếng “vợ.”, cô ấy thấy khó tin đến mức tim cũng đập loạn nhịp.
Ôi trời ơi, cậu chủ nhà cô ấy quả thật là sát gái, cô ấy mà trẻ hơn mười mấy tuổi, chắc chắn cũng sẽ khóc lóc gào thét đòi lấy anh!
Lúc ăn sáng, cô Lâm vừa nhìn cánh môi bị hôn đến đỏ hồng của Hứa Thanh Vi, vừa nhìn khóe miệng bị cắn còn để lại vết hằn của cậu chủ, không nhịn được mà nhoẻn miệng cười.
Cô ấy chẳng sợ nhìn thấy cảnh cô chủ cậu chủ giận dỗi, hai vợ chồng ở với nhau, tránh sao được mấy chuyện cãi vã, điều duy nhất mà cô ấy lo lắng, chính là hai người trái tính trái nết, chẳng ai chịu nhường ai.
Tình cảm là thứ tiêu hao, cần phải duy trì, nếu không một khi nó nguội lạnh rồi thì rất khó để hâm nóng lần nữa.
Ăn xong bữa sáng, Hứa Thanh Vi không muốn ra ngoài cùng với Cố Hoành, bớt phải diễn một màn kịch thân mật tiễn chồng đi làm. Cho nên, cô cố ý lề mề ở trong phòng, xác định Cố Hoành đi rồi mới vội vàng lao ra khỏi phòng, mang giày thể thao, vội vã chào tạm biệt cô Lâm, sau đó mở cửa chạy đi.
Đối với chuyện chạy tin độc quyền thế này, thời gian là vàng bạc.
Cô Lâm thấy vậy không khỏi lắc đầu bật cười, vội như vậy còn trốn trong phòng đợi cậu chủ đi rồi mới ra?
Hành động vô thức của cô đã làm bại lộ ngay cách nghĩ chân thực trong lòng cô. Dù có diễn tốt đến mấy ở trước mặt cô Lâm, cô ấy cũng không dễ dàng mắc bẫy.
Nhưng mà, cô Lâm vẫn phối hợp với cô, coi như không biết gì, cứ vậy yên lặng xem cô và cậu chủ diễn kịch trước mặt mình. Vậy thì hai người họ thỉnh thoảng vẫn có thể có chút ngọt ngào, có thể tăng thêm tình cảm.
…
Hứa Thanh Vi lái xe của mình, đạp chân ga hết cỡ, chạy như bay trên đường.
Coi như nhờ phúc của Cố Hoành, cô bị buộc phải ngồi trên xe của anh chạy như bay hai lần, cho nên năng lực chịu đựng của tim cô đã được nâng cao. Bây giờ tốc độ này với cô mà nói cũng chỉ bình thường như ăn cơm.
Đến tầng hầm để xe ở sân bay, cô tinh mắt tìm được một chỗ để xe, trong khi đó một chiếc xe khác cũng chuẩn bị đỗ ở chỗ này. Cô nhếch khóe miệng, xoay vô lăng, de xe vào chỗ một cách thật ngầu, xe dừng lại vô cùng vững vàng.
Tắt máy, rút chìa khóa, xuống xe đóng cửa, Hứa Thanh Vi đi tới phía trước, gõ gõ vào cửa sổ của chiếc xe chậm hơn cô một bước.
Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ gương mặt tức giận của một người phụ nữ trên ghế lái. Hứa Thanh Vi nhìn thấy thì tâm trạng vô cùng vui vẻ: “Ồ, thật ngại quá, cô lại chậm một chút xíu nữa, lại để tôi giành trước một bước rồi.”
Từ “lại.” ấy lập tức làm người phụ nữ kia nổi giận, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Thanh Vi, cười nhạt: “Hứa Thanh Vi, cô đừng đắc ý, hôm nay tôi chắc chắn sẽ lấy được bài phỏng vấn độc quyền của Lâm Vũ Hàm!”
Hứa Thanh Vi lười nhác hất tóc, cười quyến rũ: “Được thôi, tôi chống mắt lên xem. Nói thật, tôi đứng nhất nhiều năm vậy rồi, người vô địch cô đơn biết bao. Tôi đợi người đứng thứ hai vạn năm như cô trở mình, nhé?”
Dứt lời, Hứa Thanh Vi không quan tâm đến cô ta nữa, lấy từ trong cặp ra một chiếc kính đen luôn phải có để ra vẻ ngầu, đeo lên một cách tao nhã, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước rời đi.
Người phụ nữ nhìn theo bóng lưng cô, tức đến mức hét lên, hai tay đập mạnh vào vô lăng.
Hứa Thanh Vi đi vào thang máy dưới tầng hầm, nhấn tầng lầu ga đến của sân bay. Cô nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong cửa thép của thang máy, cong môi lên, kiêu ngạo và tự tin không sót cái nào.
Người phụ nữ vừa rồi tên là Chu Mỹ Kỳ, đối thủ không đội trời chung của cô, kiểu đối địch hoàn toàn ấy.
Từ nhỏ đến lớn bọn họ học cùng trường, cùng lớp, thậm chí là cùng bàn, cạnh tranh nhau đến lớn! Ngay cả khi ba năm trước cô ra nước ngoài du học, cô ta cũng đi theo.
Nếu không phải bọn họ cùng giới tính nữ, có lẽ đã có thể suy diễn ra một màn ngược luyến tình thâm.
Không phải Hứa Thanh Vi muốn đấu với cô ta mà là cô ta cứ luôn cắn chặt cô không buông. Cũng không biết dây thần kinh nào của cô ta không bình thường, cứ thích đấu với cô, dù thua hết lần này tới lần khác, cô ta vẫn không từ bỏ.
Sau này ở nước ngoài, tòa soạn báo Z nhận cô vào làm. Chu Mỹ Kỳ nghĩ đủ mọi cách vẫn không vào được, thế là cô ta quay sang đầu quân cho “Daily Power.” đối thủ cạnh tranh của tòa soạn Z, tiếp tục làm đối thủ của cô!
Có điều Hứa Thanh Vi không có thiện cảm với cô ta. Không chỉ điều đó mà còn hơn thế, đó là…Chu Mỹ Kỳ không giống cô. Mặc dù cô muốn kiếm tiền nên khi chạy tin khó tránh khỏi phải dùng chút thủ đoạn nhưng cô cũng có nguyên tắc của riêng mình. Cô có giới hạn của cô, sẽ không để liên lụy tới người vô tội.
