Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 109
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:59
Người đàn ông bỗng nhiên lên tiếng mang theo vẻ cầu xin: “Tôi muốn xin cô một điều, không biết cô có thể giúp tôi không.”
“Anh nói đi.”
“Mặc dù hơi mạo muội nhưng cô có thể đưa tôi về chỗ ở được không. Tôi e rằng giờ bản thân chẳng thể nào tự đi một mình được.”
Hứa Thanh Vi chẳng phải người tốt gì cho cam. Nhưng thấy anh ta yếu ớt như vậy, hơn nữa có lẽ buổi phỏng vấn hôm nay cũng đã bỏ lỡ, vậy thì…làm người tốt làm tới cùng vậy.
“Đi thôi!”
Hứa Thanh Vi lái xe đưa người đàn ông tới một khu dân cư cap cấp. Người đàn ông dựa vào ghế giả vờ ngủ. Có thể thấy anh ta khó chịu tới mức nào. Sau khi chiếc xe dừng lại, cô khẽ lay người đàn ông: “Tới rồi.”
Người đàn ông từ từ mở mắt. Anh ta im lặng vài giây, bình tĩnh trở lại rồi mấp máy môi và gắng gượng nói ra vài từ: “Cảm ơn cô.”
Hứa Thanh Vi cười, chớp mắt đầy tinh nghịch: “Không cần cảm ơn!”
Người đàn ông bị trêu chọc, cuối cùng cũng mỉm cười nho nhã. Sau đó người này lấy từ trong túi ra hộp danh thiếp, đưa cho Hứa Thanh Vi: “Đây là danh thiếp của tôi. Tôi có thể lưu danh thiếp của cô được không?”
Hứa Thanh Vi lịch sự nhận lấy. Cô liếc nhìn dòng tên được viết trên tấm danh thiếp. Đôi mắt đen láy của cô lập tức sáng rực.
Có câu nói: Tái ông thất mã, họa phúc khôn lường.
Hứa Thanh Vi nhìn dòng chữ được in trên tấm danh thiếp, suýt nữa thì cô hét lên. Bởi vì dòng tên được viết trên đó chính là Lâm Vũ Hàm!
Niềm vui tới quá bất ngờ. Hứa Thanh Vi nhìn người đàn ông với vẻ không dám tin. Cô quay qua nhìn, khẳng định chắc chắn đây chính là Lâm Vũ Hàm mà mình cần tìm chứ không phải là người cùng họ cùng tên.
Vừa rồi anh ta luôn cúi đầu, mũ lại kéo rất thấp che gần hết nửa khuôn mặt, cộng thêm bộ râu hình chữ bát nên cô nhất thời không liên tưởng ra anh ta với người đàn ông khôi ngô, tuấn tú trong hình.
Giờ anh ta ngẩng đầu lên. Hứa Thanh Vi cẩn thận quan sát thì đúng là cùng một người thật.
Lâm Vũ Hàm nhìn ánh mắt của cô với vẻ khó hiểu: “Sao thế, trên mặt tôi dính gì à?”
Hứa Thanh Vi cố gắng không kích động. Cô hít một hơi thật sâu, giữ giọng bình tĩnh và lên tiếng: “Không có! Chỉ là…tôi cảm thấy anh khá đẹp trai nên nhìn lâu hơn chút mà thôi!”
Cô cũng ngại không dám nói thẳng mình tới vì Lâm Vũ Hàm để tránh anh ta mất thiện cảm. Vì vậy, cô liền nghĩ ra cái cớ đó.
Thực tế thì Lâm Vũ Hàm trông cũng rất ổn. Là một soái ca. Nên những điều cô nói cũng không phải là nói dối.
Có lẽ do cô thẳng thắn quá nên khiến Lâm Vũ Hàm giật mình. Sau đó anh ta cười nhẹ nhàng. Có vẻ anh ta cảm thấy ngại, thế là anh ta siết nắm đấm, đưa lên che miệng, làm bộ ho vài tiếng rồi mới nói: “Cảm ơn nhé.”
Anh ta hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Vậy danh thiếp của cô có thể đưa cho tôi không? Chuyện hôm nay, nếu có cơ hội tôi sẽ bày tỏ lòng cảm ơn với cô!”
Đúng là người tốt thì được đối tốt. Trời đã không phụ lòng người rồi.
Hứa Thanh Vi còn đang nghĩ không biết làm thế nào để có thể đề cập tới vấn đề phỏng vấn một cách tự nhiên nhất. Kết quả…anh ta tự gõ cửa luôn rồi.
Tình hình hiện tại của anh ta cũng không thích hợp lắm cho việc phỏng vấn. Vì vậy Hứa Thanh Vi không hề lên tiếng. Và hiện cô cũng không tiện đưa danh thiếp cho anh ta.
Nếu để anh ta biết cô là phóng viên, nhỡ đâu anh ta hiểu lầm cô cứu mình là vì diễn kịch thì việc phỏng vấn anh ta sau này sẽ gặp khó khăn.
Trong thời gian ngắn ngủi, Hứa Thanh Vi đã suy nghĩ hết sức thấu đáo. Sau đó cô bật cười: “Hôm nay tôi không mang theo danh thiếp. Thế này đi, anh đưa điện thoại cho tôi, tôi gửi anh số.”
“Được!”
Lâm Vũ Hàm đưa điện thoại cho Hứa Thanh Vi. Cô nhập số điện thoại xong liền trả lại cho anh ta.
Người đàn ông nhìn tên. Anh ta khẽ mấp máy môi: “Hứa Thanh Vi.”
Sau đó, anh ta nhìn cô và đưa tay ra: “Rất vui được biết cô.”
Hứa Thanh Vi cũng đưa tay ra bắt tay anh ta: “Tôi cũng rất vui được biết anh.”
Nhìn Lâm Vũ Hàm xa dần, cho tới khi anh ta biến mất khỏi tầm mắt thì Hứa Thanh Vi mới lấy tấm danh thiếp ra và hôn lấy hôn để!
Nếu như Chu Mỹ Kỳ biết được chính cô ta đã đẩy Lâm Vũ Hàm vào tay mình thì chắc cô ta sẽ tức tới phát khóc mất.
Hừ! Lúc này cô thật muốn nói với Chu Mỹ Kỳ rằng: “Không dìm c.h.ế.t được tôi đúng không? Tôi mạnh vậy đó!”
Đương nhiên, phỏng vấn vẫn chưa thành công nên cô cũng không thể quá đắc ý. Nếu không, được lại chẳng bằng mất. Phải khiêm tốn, thật khiêm tốn.
.
Hứa Thanh Vi về tới chung cư lúc trời chạng vạng tối. Cô vừa bước vào thì nhìn thấy đôi giày của Cố Hoành ở cửa.
Hứa Thanh Vi khẽ chau mày. Cô cảm thấy nghi ngờ. Sao anh về sớm vậy? Mới có sáu giờ. Tập đoàn Cố Thị bị phá sản rồi à? Sao anh rảnh rang thế?
Hứa Thanh Vi đi đi lại lại, vừa đổi sang dép đi trong nhà vừa bước vào. Cô Lâm từ trong nhà bếp bước ra. Thấy cô, cô Lâm mỉm cười: “Thiếu phu nhân , cô về rồi.”
Cô gật đầu với cô Lâm, sau đó còn hỏi thêm một câu: “Cố Hoành về khi nào vậy chị?”
“Cậu chủ về nửa tiếng trước. Tối cậu muốn ở nhà ăn cơm đó cô.”
Hứa Thanh Vi còn đang hi vọng Cố Hoành chỉ là về lấy đồ và sẽ đi ngay. Giờ nghe cô Lâm nói vậy thì cô cảm thấy mất hết hi vọng.
Cô hi vọng Cố Hoành có thể phối hợp diễn kịch với cô. Thế nhưng…anh cũng không cần diễn thật như vậy có được không? Anh chỉ cần nói bận không về được là cũng được mà.
Dù trong lòng đang dậy sóng thì khuôn mặt Hứa Thanh Vi vẫn tỏ ra vô cùng điềm nhiên: “Dạ, em biết rồi.”
Cô Lâm đi vào trong bếp tiếp tục bận rộn. Hứa Thanh Vi đi thẳng về phòng ngủ. Cố Hoành không có trong phòng. Có lẽ anh đang ở phòng sách. Cô đặt túi xuống, đi vào nhà tắm rửa mặt sau đó đổi sang một bộ đồ mặc ở nhà. Cô ngồi xuống ghế sô pha, lấy laptop ra, bắt đầu hoàn thiện tài liệu phỏng vấn Lâm Vũ Hàn.
