Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 127
Cập nhật lúc: 17/09/2025 03:52
Người đàn ông tì cằm vào trán cô, hơi thở phả vào tóc cô. Sau đó cô nghe thấy giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ, mang theo chút nũng nịu: “Em nhớ chị quá!”
Hứa Thanh Vi sững sờ.
Cô không nói gì, người đàn ông ôm lấy cô lắc mấy cái, bất mãn lẩm bẩm: “Chị không nhớ em sao?”
Hứa Thanh Vi vẫn không nói gì.
Người đàn ông thỏa hiệp: “Không sao, chị không nhớ em thì em có thể nhớ chị gấp đôi.”
Lần này thì Hứa Thanh Vi không khỏi mỉm cười, vành mắt cũng hơi ướt. Cô ngẩng đầu lên, ôm chặt người đàn ông, giọng nói hơi khàn: “Không được, em gấp đôi thì chị gấp ba.”
“Vậy em gấp bốn!”
“Chị gấp năm!”
“Gấp sáu!”
“Được rồi, em buông ra đi, em ôm chị sắp không thở được nữa rồi.”, Hứa Thanh Vi khẽ đẩy cậu ra.
Người đàn ông có chút không nỡ nhưng vẫn nghe lời buông cô ra. Hứa Thanh Vi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mắt, không đúng, phải là cậu bé mới đúng. Ba năm trước, cậu chỉ đứng đến tai cô, vậy mà bây giờ đã cao hơn cô một cái đầu rồi.
Hứa Thanh Vi chìa hai tay ra, ôm khuôn mặt cậu, ngắm nghía thật kĩ, không muốn bỏ qua bất cứ điểm nào. Mày rậm mắt to, sống mũi cao, làn da trắng, rất sáng sủa đẹp trai.
“Em trai chị quả nhiên vừa cao to vừa đẹp trai, không khiến chị mất mặt.”
Hứa Triển Vọng cụp mắt nhìn Hứa Thanh Vi, đáp: “Nhưng chị của em bị gầy đi rồi, sắc mặt cũng không tốt, em không vui.”
“Ăn nói kiểu gì thế. Lâu rồi mới gặp, câu đầu tiên không phải là nên khen chị hay sao?”, Hứa Thanh Vi tỏ vẻ không hài lòng: “Cho em một cơ hội sắp xếp lại lời nói đấy!”
Biết là cô không muốn bản thân phải lo lắng nên Triển Vọng cũng hùa theo: “Woa, chị gái em đẹp tuyệt vời. Mỹ miều, tuyệt sắc. Chị nhìn làn da này, nhìn ngũ quan này, nhìn cơ thể này, đúng là tiên nữ hạ phàm, không ai sánh bằng.”
Hứa Thanh Vi lập tức bật cười, xoa đầu cậu: “Từ khi nào mà mồm mép khéo thế.Trong trường không cưa cẩm cô nào đấy chứ?”
“Em làm gì có, đâu có giống như ai đó đâu…trông bên này ngó bên kia, ôm bên này ôm bên kia, ở nhà thì chẳng ra sao, ra ngoài thì đào hoa vô đối. Thời cổ mà không tuân thủ, vô lối như vậy ấy mà là bị nhốt vào rồi đấy.”
Lúc Triển Vọng nói thì Cố Hoành đã bước xuống xe, đứng bên cạnh họ. Vì vậy cậu vừa nói vừa liếc nhìn anh, cố tình nói lớn để anh nghe thấy.
Cố Hoành không để lộ biểu cảm gì. Không ai biết anh đang vui hay buồn.
Hứa Triển Vọng hừ giọng, không nhìn anh nữa mà ôm Hứa Thanh Vi đi thẳng vào trong nhà chính. Cậu chẳng thèm nhìn anh lấy một cái.
Ông bà Hứa nghe nói Hứa Thanh Vi và Cố Hoành tới thì đợi dài cả cổ. Khi chỉ thấy Hứa Thanh Vi và Hứa Triển Vọng bước vào thì bà Hứa vội vàng nói: “Thanh Vi, Cố Hoành đâu rồi? Cố Hoành không về cùng con à?”
Ông Hứa dù không nói gì nhưng sắc mặt cũng tỏ ra căng thẳng.
Sau khi kết hôn, lần đầu tiên về nhà bố mẹ vợ. Nếu như Cố Hoành không về cùng Hứa Thanh Vi thì đúng là tình cảm giữa hai vợ chồng chẳng tốt đẹp gì. Vậy thì chỗ dựa của nhà họ Hứa không còn được vững chãi nữa.
Hứa Thanh Vi chưa nói gì thì Triển Vọng đã bốc hỏa: “Bố mẹ, trong mắt mọi người chỉ có kẻ đó thôi sao? Chị vừa mới về, mọi người không hỏi một câu chắc? Người không biết là tưởng người đó mới là con ruột của bố mẹ đó. Bố mẹ cũng chỉ muốn người ta là con bố mẹ thôi đúng không!”
Bà Hứa bị con trai bật lại thì cười ái ngại. Lúc này bà mới nhìn Hứa Thanh Vi: “Thanh Vi ngồi đi, để mẹ xem con nào!”
Ông Hứa ho khụ khụ rồi quay qua dặn dò người làm: “Đưa bánh ngọt mà cô chủ thích ăn nhất lên.”
Người làm đáp lại: “Vâng thưa ông.”
Triển Vọng cùng Hứa Thanh Vi ngồi xuống. Cố Hoành bèn bước vào. Bà Hứa bỗng đứng bật dậy, nhanh chóng đi tới đón: “Cố Hoành, con tới rồi, mẹ và bố đều đang đợi con đây.”
Cố Hoành lịch sự gật đầu, kêu lên: “Mẹ vợ.”, rồi lại nhìn ông Hứa: “Bố vợ.”
“Ngoan lắm!”, bà Hứa hết giận liền, cười dãn cả nếp nhăn: “Cố Hoành, qua đây ngồi.”
Bà Hứa dẫn Cố Hoành vào trong ghế sô pha ở phòng khách. Thấy Hứa Triển Vọng ngồi cạnh Hứa Thanh Vi không có ý đứng dậy nhường chỗ thì bà ra hiệu cho cậu. Nhưng cậu cũng coi như chẳng nhìn thấy gì, thế là bà đành phải mời Cố Hoành ngồi một mình một bên.
Người giúp việc mang bánh và trà lên.
Bà Hứa hàn huyên vài câu. Do mục đích lần này là để gắn kết tình cảm giữa con trai và Cố Hoành nên bà nhìn Hứa Triển Vọng và nhắc nhở: “Triển Vọng, gọi anh đi.”
Triển Vọng nhếch miệng, uể oải ngước nhìn Cố Hoành và gằn lên từng chữ: “Anh ta là ai vậy, con không quen!”
“...”
“...”
Ông bà Hứa nhìn nhau.
Ngay sau đó bọn họ sợ hãi nhìn Cố Hoành như sợ anh sẽ tức giạn. Bà Hứa cười trừ, cố nặn ra một câu: “Thằng bé này từ nhỏ đã được bố mẹ cưng rồi, Cố Hoành, con đừng để ý nhé.”
Cố Hoành không nói gì, chỉ nhếch miệng cười như không cười. Những ngón tay dài của anh đan vào nhau và đặt trên đùi. Từng ngón tay khẽ gõ xuống trông vô cùng ngạo nghễ. Hành động đó vô tình khiến người khác cảm thấy áp lực.
Thấy vậy, bà Hứa cảm thấy thấp thỏm bất an. Bà vội đứng dậy, đi tới bên cạnh Triển Vọng và trách móc: “Triển Vọng, gọi cho hẳn hoi, đừng có giận dỗi trẻ con như vậy!”
Triển Vọng quay đầu qua, bĩu môi. Anh đối xử không tốt với chị gái cậu nên cậu sẽ không nhận người anh rể này.
“Con!”, bà Hứa tức tới mức chau mày.
Ông Hứa cũng cảm thấy phiền não bèn trầm giọng: “Hứa Triển Vọng, bố dạy con như vậy đấy à? Tốn cho con không biết bao nhiêu tiền ra nước ngoài ăn học mà lại đi học cái thái độ vô lễ này sao?”
Bầu không khí lập tức trở nên vô cùng căng thẳng.
Người giúp việc lúc này bắt đầu mang quà của Hứa Thanh Vi và Cố Hoành vào. Bà Hứa thấy vậy bèn lớn tiếng nói: “Đây là quà các con mang tới đó hả?”
