Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 135

Cập nhật lúc: 17/09/2025 03:53

Đây cũng là điều mà Tiêu Thuần và những người khác không dám giúp cô lấy thiệp mời. Không ai dám gây sự với một vị Phật tổ như Cố Hoành.

Cố Hoành lại không lên tiếng. Nếu không phải vì vẫn nghe thấy tiếng hơi thở thì đến Hứa Thanh Vi cũng cho rằng anh đã tắt máy rồi.

Hơn một phút trôi qua, Hứa Thanh Vi dần nhắm mắt, tay siết chặt chăn mà vẫn không nghe thấy câu trả lời của Cố Hoành. Cô bỗng cảm thán, có lẽ, không còn cơ hội nữa rồi.

Nếu đã như vậy thì cô đành phải dùng cách khác để có thể tiến hành công việc của mình mà thôi.

Hứa Thanh Vi mím môi, định nói ra câu: “Coi như là tôi chưa từng nói.”, nhưng chưa kịp nói ra thì Cố Hoành đã lên tiếng. Giọng anh âm trầm, khàn khàn và không chút cảm xúc: “Để xem biểu hiện của cô thế nào đã!”

Nói xong anh cúp máy.

Hứa Thanh Vi nghe tiếng tút tút bên tai bèn chớp mắt sau đó lại chớp mắt. Cô nghi ngờ mình đang gặp ảo giác.

Thật sao?

Cô khựng người tầm vài chục giây, sau đó mới phản ứng lại. Cô không hề nghe nhầm vì vậy…lần này coi như cô có một nửa cơ hội rồi?

Kết thúc cuộc gọi, Cố Hoành vứt điện thoại qua một bên. Trợ lý Lâm nãy giờ đang sợ hết hồn bèn siết chặt điện thoại của mình, lúc này anh ta mới thở phào.

Khi mà sếp tổng nhìn thấy vô số cuộc điện thoại thiếu phu nhân gọi mà anh ta không nghe máy thì anh ta bỗng cảm thấy sợ hãi. Anh ta sợ khi phải chứng kiến ánh mắt lạnh như nước đá của Cố Hoành. Lúc đó, anh ta cảm thấy thà c.h.ế.t còn hơn.

May mà anh ta thông minh, không nói năng gì cứ thế đi tới trước mặt Cố Hoành nên mọi thứ mới được hóa giải.

Cố Hoành lại nhìn anh ta chăm chăm. Cả cơ thể trợ lý Lâm cứng đơ.

Không đợi anh lên tiếng, trợ lý Lâm hỏi với vẻ vô cùng hiểu chuyện: “Cố tổng, xin hỏi anh có gì dặn dò không?”

Cố Hoành nhếch miệng, cất bước đi tới bên cửa sổ. Anh nhìn ra ngoài cảnh đêm. Bóng tối bao trùm, nhà nhà đều sáng đèn. Đôi mắt đen láy của anh đanh lại. Anh lên tiếng: “Đặt vé chuyến sớm nhất về thủ đô.”

“Hả?”

Trợ lý Lâm gãi đầu, vô thức đáp lại: “Nhưng mà Cố tổng, lịch trình của chúng ta còn hai ngày nữa. Giờ anh về, công việc sau đó.”

Trợ lý Lâm còn chưa nói xong thì Cố Hoành đã quay người nhìn anh ta. Anh chỉ hỏi ngược lại: “Mỗi tháng tôi trả anh lương cao như vậy là vì điều gì?”

Câu hỏi tới đột ngột khiến một người đầu óc nhanh nhạy như trợ lý Lâm phải đứng hình. Sau đó anh ta buột miệng: “Bởi vì tôi đẹp trai sao?”

Cố Hoành nhếch miệng.

Cuối cùng thì trợ lý Lâm cũng cảm nhận được ánh mắt đầy c.h.ế.t chóc của sếp tổng. Anh ta khẽ run rẩy, đứng thẳng người và hét lớn: “Sếp tổng, công việc còn lại giao cho tôi – một trợ lý đa di năng ạ. Tôi sẽ không phụ tiền lương mà mỗi tháng anh trả cho tôi. Anh yên tâm về với thiếu phu nhân đi ạ. Tôi cực ổn luôn!”

Ánh mắt Cố Hoành không hề thay đổi chút nào. Anh chỉ thản nhiên gật đầu, thế nhưng trợ lý Lâm vẫn có thể cảm nhận được sự hài lòng thoáng hiện lên trong mắt anh.

Hầy! Anh ta khổ quá mà!

Cố Hoành cất bước, đang định đi thu dọn hanh lý thì bỗng khựng lại, nhìn trợ lý Lâm: “Số điện thoại của anh cũng dùng được lâu ghê rồi đấy nhỉ?”

Trợ lý Lâm không hiểu bèn trả lời đầy ngây thơ: “Mười năm rồi thưa sếp, người ta là người chung tình mà.”

Cố Hoành gật đầu, sau đó nhả ra vài từ: “Cũ vậy rồi, có thể đổi được rồi.”

“.”

Cố tổng, vậy tại sao số điện thoại của anh dùng lâu như vậy mà không đổi luôn đi? Đừng tưởng tôi không biết, từ khi anh tỉnh lại sau vụ tai nạn xe đến nay thì đều chưa từng đổi số lần nào!

Thế nhưng, ai bảo anh là sếp tổng? Ai bảo anh là người phát lương chứ?

Đau lòng bảo bối quá đi!

Trợ lý Lâm khóc dở mếu dở đáp lại: “Tôi biết rồi, Cố tổng!”

Hứa Thanh Vi cũng không ngờ sau một đêm ngủ dậy đã nhìn thấy hành lý của Cố Hoành. Lúc cô xuống giường không hề để ý, suýt nữa thì giẫm phải mà bị ngã.

Sau đó cô nhìn thấy áo vest của Cố Hoành ở trên ghế sô pha, cả cà vạt nữa. Đúng là anh đã trở về thật rồi.

Thế nhưng…hôm qua anh vẫn còn ở nơi công tác mà. Sao mà về nhanh vậy?

Cô không nghĩ nhiều, dù sao thì anh về sớm cũng tốt cho cô. Để có được thư mời ấy mà, Thanh Vi, phải liều vào!

Sau khi rửa mặt, Thanh Vi ra khỏi phòng ngủ, nhìn một lượt căn phòng. Cô không thấy Cố Hoành. Cô Lâm thấy vậy bèn cười nói: “Thiếu phu nhân, cô tìm cậu chủ phải không? Cậu ấy ở trong phòng sách.”

“Ồ, em đâu có tìm anh ấy đâu!”

Hứa Thanh Vi trợn tròn mắt giảo hoạt.

Cô Lâm biết nhưng không vạch trần, chỉ bụm miệng cười và tiếp tục đưa ra thêm thông tin: “Cậu chủ về lúc sáng sớm, sau đó tới phòng sách làm việc rồi. Không cả nghỉ ngơi luôn.”

“Dạ!”

Hứa Thanh Vi đáp lại một tiếng rồi chuồn vào trong bếp.

Cô định đợi Cố Hoành đi ra để cùng ăn sáng với anh, tiện thể hỏi luôn chuyện kia. Nhưng Cố Hoành chẳng có động tĩnh gì. Hứa Thanh Vi thì đứng ngồi không yên. Thế là ăn sáng xong cô bèn pha một tách café, mang tới phòng sách và khẽ gõ cửa.

Bên trong không có động tĩnh gì. Hứa Thanh Vi nghĩ có lẽ anh đã ngủ nên vặn tay nắm, sau đó thò đầu vào nhìn.

Bất ngờ đối diện với ánh nhìn liếc xéo tới của Cố Hoành, trái tim cô khẽ run lên, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhỏ giọng nói: “Tôi pha cho anh một tách cà phê, anh muốn uống không?”

Cố Hoành gõ bàn phím một lúc, sau đó mới uể oải đáp: “Vào đây đi.”

Hứa Thanh Vi đặt cà phê lên bàn, lặng lẽ đẩy đến bên cạnh tay anh, duy trì nụ cười nói: “Không thêm đường, ít sữa, đúng không?”

Lông mi dài của Cố Hoành rung rung gần như không thể nhìn thấy, rủ mí mắt xuống nhìn chằm chằm tách cà phê còn bốc khói đó, giọng nói bỗng hạ thấp: “Cô còn nhớ à?”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.