Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 162
Cập nhật lúc: 21/09/2025 08:40
Nhân viên kỹ thuật tăng ca để cứu vãn những chiếc máy chủ. Phải hai, ba giờ sau họ mới khắc phục được. Cái tên của Hứa Thanh Vi được treo ngay đầu trang tìm kiếm. Còn nhận được danh hiệu cô em chiến thần.
Không thể phủ nhận chiêu ra tay trước của Dung Vương và Mỹ Kỳ đúng là rất vi diệu.
Đầu tiên là vu oan cho A Mỹ rồi đến Hứa Thanh Vi. Giờ cô đã trở thành một nhà báo không đáng tin cậy. A Mỹ cũng trở thành một trợ lý như thế. Vậy thì hai người họ đứng ra vạch trần Dung Vương thì chưa chắc đã có người chịu tin họ.
Bọn họ từ thế chủ động chuyển qua thế bị động. Tình thế càng lúc càng khó khăn hơn.
Trong nhà là an toàn nhất.
Hứa Thanh Vi lười biếng ôm gối, dựa vào ghế sô pha. A Mỹ cũng ngồi co gối ngay bên cạnh. Hai tay A Mỹ đan chéo, khuôn mặt lộ rõ vẻ áy náy và âu sầu. Kiều Sở vô thức nhìn Hứa Thanh Vi. Vẻ điềm đạm của cô thật khiến anh ta cảm thấy thú vị.
Anh ta thật sự rất muốn biết cô bình tĩnh thật hay là giả vờ.
Nhìn thấy cả một biển người chửi rủa mình trên mạng, A Mỹ thực sự không thể ngồi yên được nữa. Cô ta đứng dậy, xin lỗi Hứa Thanh Vi trước tiên: “Cô Hứa, xin lỗi. Đều là do tôi mà bọn họ đào quá khứ của cô lên. Để cô khó xử rồi.”
“Tôi biết cô có ý tốt giúp tôi nhưng tôi không thể vì vấn đề của mình mà khiến cô bị ảnh hưởng xấu được. Tốt hơn tôi nên về…Tôi không muốn liên lụy tới cô.
Dứt lời, cô ta cất bước định rời đi. Nhưng một giây sau, cổ tay cô ta đã bị giữ lại.
Hứa Thanh Vi giữ tay cô ta, kéo mạnh ngồi xuống. Cô lên tiếng: “A Mỹ, làm gì có chuyện chưa đấu đã nhận thua vậy? Huống hồ, cô cũng không khiến tôi bị liên lụy gì cả. Dù cô không đầu quân về phía tôi thì Mỹ Kỳ cũng sẽ tung ra lai lịch của tôi mà thôi. Căn bản không phải là do cô.”
“Còn nữa, tôi đã nói rồi. Tôi sẽ cùng cô đưa Dung Vương vào trong tù? Sao thế? Cô không tin năng lực của tôi sao?”
A Mỹ lập tức lắc đầu: “Đương nhiên không phải, chỉ là tôi…chỉ là.”
“Được rồi! Đừng tự trách mình nữa! Không phải là vấn đề của cô. Tất cả tội lỗi đều do Dung Vương. Tôi nói rồi, tôi nhất định sẽ khiến anh ta phải trả giá. Hứa Thanh Vi tôi nói được làm được!”
Kiều Sở lúc này cũng lên tiếng: “Cô có cách rồi à?”
Hứa Thanh Vi nhìn anh ta bằng đôi mắt đen láy. Cô cười giảo hoạt, không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại: “Anh có nghe câu ba cây hợp lại nên hòn núi cao không?”
Kiều Sở ngây người, sau đó hiểu ra cũng bật cười. Anh ta chỉ về phía Hứa Thanh Vi rồi lại chỉ về phía A Mỹ. Cuối cùng anh ta chỉ vào chính mình: “Cô nói là ba người chúng ta sao?”
Hứa Thanh Vi lắc đầu: “Hai người đầu tiên đúng nhưng ngại quá, anh không có phần!”
“Ầu! Vậy người thứ ba là ai?”
Hứa Thanh Vi vòng vo: “Đợi tôi làm xong thì anh sẽ biết.”
Cố Hoành đi công tác vài ngày. Vừa xuống máy bay thì đã nhận được zalo của Từ Soái nói rằng bọn họ tụ tập, bảo anh đến làm vài ly.
Cố Hoành không nói gì. Anh kiểm tra điện thoại. Không có cuộc gọi nhỡ, không có tin nhắn hay tin zalo chưa đọc. Không có thứ mà anh muốn thấy. Anh sầm mặt.
Trợ lý Lâm đón xong Cố Hoành bèn hỏi một câu theo bản năng: “Về chung cư phải không sếp?”
Mặc dù hỏi nhưng giọng điệu của anh ta vô cùng chắc chắn. Bởi vì sếp tổng đã mấy ngày không được gặp thiếu phu nhân rồi. Chắc chắn anh muốn về gặp cô trước tiên. Anh ta hiểu mà.
Cố Hoành liếc nhìn anh ta bằng vẻ vô cảm. Anh khẽ nhếch miệng, nói giọng lạnh như nước đá: “Tới câu lạc bộ A đi!”
“.”
Trợ lý Lâm như bị tát bôm bốp vào mặt. Anh ta đáp lại bằng vẻ thê thảm: “Vâng, Cố tổng.”
Chiếc xe dừng trước cửa, vừa đúng lúc một chiếc xe màu đỏ khác cũng đỗ lại. Cố Hoành từ trên xe bước xuống. Tiêu Thuần cũng xuống xe. Hai người chạm mặt.
Cố Hoành và Tiêu Thuần một trước một sau bước vào phòng. Từ Soái lao ra huýt sáo với bọn họ. Anh ta tỏ vẻ mập mờ: “Ấy, sao lại tới cùng nhau vậy? Gian tình hở?”
Cố Hoành dừng lại, nhả ra mấy từ lạnh ngắt: “Đã có vợ.”
“.”
“.”
Nếu là trước đây, Cố Hoành sẽ chẳng buồn nhìn anh ta lấy một cái. Vậy mà hôm nay lại còn lên tiếng giải thích này nọ. Từ Soái bỗng chốc phải á khẩu.
Sắc mặt Tiêu Thuần đanh lại nhưng cô ấy nhanh chóng giấu nhẹm đi.
Hai người ngồi vào chỗ. Từ Soái cũng không biết là vô tình hay cố ý mà lại ngồi giữa hai người. Anh ta rót cho mỗi người một ly: “Ba người chúng ta ấy mà, lâu lắm rồi không gặp nhau, tôi thấy hơi nhơ nhớ.”
Khi Cố Hoành và Hứa Thanh Vi chưa về chung một nhà, bọn họ chính là một đội ba người vô cùng ăn rơ. Sau đó Cố Hoành có Hứa Thanh Vi, đi đâu anh cũng dẫn theo cô như một cái đuôi và anh trở thành kẻ trọng sắc khinh bạn. Tiêu Thuần cũng bị Hứa Thanh Vi bỏ rơi, trở thành kẻ cô độc.
Ba người cụng ly. Từ Soái ngâm nga: “Tình cảm sâu đậm nên cảm thấy ngột ngạt quá.”
Cố Hoành chỉ uống có nửa ly: “Lát nữa còn phải về nữa.”
Lần trước say rượu anh đã bị mất kiểm soát. Anh không muốn bị như vậy trước mặt Hứa Thanh Vi nữa.
Từ Soái ôm cánh tay đang nổi da gà tỏ vẻ chịu hết nổi: “Đủ rồi đấy, kêu anh tới tụ tập chứ không phải tới phát cẩu lương. Có vợ thì ghê ghớm lắm sao. Không uống hết thì không còn là anh em gì nữa!”
Tiêu Thuần ngửa cổ uống cạn. Sau đó cô ấy không nói gì, chỉ giành lấy cái ly trước mặt Cố Hoành và uống nốt nửa phần còn lại. Cô ngẩng đầu nhìn Từ Soái: “Tôi uống thay cho anh tôi rồi. Được chưa?”
Cố Hoành liếc nhìn Tiêu thuần. Đôi mắt anh vẫn luôn u ám, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào như trước giờ vẫn vậy.
Từ Soái nhún vai: “Ok, hai anh em một phe, đối phó với một mình tôi. Tôi nhận thua!”
Chữ hai anh em, anh ta nói ra vô cùng rõ ràng.
“À phải rồi, chuyện của Hứa Thanh Vi nhà anh càng lúc càng lớn chuyện rồi. Giờ đã bị dìm gần c.h.ế.t rồi nhỉ…So với lúc anh từ hôn thì giờ cô ấy còn bị chế nhạo nặng hơn đấy.”
Từ Soái thở dài: “Mặc dù tôi rất không thích Hứa Thanh Vi nhưng về phương diện săn tin thì tôi khá khâm phục cô ấy. Nếu là người bình thường thì sớm đã không chịu nổi áp lực và đầu hàng rồi!”
