Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 165
Cập nhật lúc: 21/09/2025 08:41
Tuy nhiên, dù chỉ có một phần vạn cơ hội, cô cũng sẽ thử!
Cố Hoành như đã nhìn ra tất cả tâm tư của Hứa Thanh Vi, im lặng một lúc lâu, ngay cả bàn tay vừa rồi nắm chặt lấy Hứa Thanh Vi không buông cũng thả lỏng.
Hứa Thanh Vi lập tức cảm giác được anh không vui, mặc dù cô không hiểu là vì sao…
Chẳng lẽ Cố Hoành không thích cô tiếp xúc với người nhà họ Cố? Vì anh không thừa nhận người vợ như cô nên sợ cô ra tay từ những người khác trong nhà họ Cố, từng bước ép sát?
Tương tự như… ông nội thích cô nên mới khiến anh không thể không cưới cô?
Vậy thì anh thật sự nghĩ nhiều rồi, cô thề bây giờ cô chỉ một lòng muốn theo đuổi chính nghĩa và kiếm tiền, mấy chuyện tình yêu cô đã không còn để tâm nữa rồi.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng!
Hứa Thanh Vi nuốt nước bọt, đang suy nghĩ có cần cam đoan với anh hay không thì đôi mắt đen của Cố Hoành bất chợt lại nhìn chằm chằm gương mặt cô. Anh nhếch môi, nói từng chữ: “Cô thật sự không còn lời nào khác muốn nói với tôi sao?”
Lời này quả thật làm cho Hứa Thanh Vi có chút mờ mịt.
Lời nào khác? Lời gì khác nữa chứ? Giữa anh và cô còn lời gì có thể nói nữa sao?
Nhưng nhìn vẻ mặt đó của Cố Hoành, Hứa Thanh Vi cũng không dám trả lời tùy tiện. Cô nhíu mày, suy nghĩ kỹ càng, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì lại lên tiếng: “Có!”
Một chữ “có” rõ ràng của cô khiến cho sự u ám nơi đáy mắt Cố Hoành bỗng chốc tan biến, thậm chí khóe môi cong lên gần như không thể phát hiện ra. Anh kéo cà vạt lỏng ra một chút, sau đó ung dung ngồi dựa vào ghế sofa, thản nhiên hất cằm: “Nói đi.”
Hứa Thanh Vi vừa khó hiểu vừa nghi hoặc vì sao cô cảm giác được tâm trạng anh lại tốt lên rồi?
Mặc dù biết tính tình anh luôn thay đổi thất thường như vậy nhưng thay đổi thế này thì nhanh quá… Khó đây!
Bỏ đi bỏ đi, cô cũng không có tâm trạng đi nghiên cứu cảm xúc của anh, cô chỉ cần đạt mục đích của cô là được rồi.
“Cố Hoành, không biết mấy ngày nay anh có lên mạng không? Nếu có thì chắc đã nhìn thấy mấy lời chửi rủa tôi nhỉ. Thật ngại quá vì tôi mà liên lụy tới cả anh. Tôi biết anh không thích dính vào scandal, cũng không thích trở thành đề tài bàn tán của người khác.”
Đôi chân thon dài của Cố Hoành bắt chéo nhau một cách tao nhã, ngón tay khẽ gõ lên đầu gối, trên mặt không nhìn rõ vui buồn, chỉ hờ hững nói: “Cho nên?”
“Cho nên!”, Hứa Thanh Vi lập tức ngồi thẳng người dậy, giơ tay phải lên, phát thề: “Tôi nhất định sẽ dẹp yên chuyện này nhanh nhất có thể, sẽ không để tên anh và tên tôi xuất hiện cùng nhau, không còn dính dáng gì với nhau nữa!”
Chỉ cần cô bàn bạc ổn thỏa với Cố Tuyết khiến Dung Vương bị trừng trị. Chu Mỹ Kỳ đứng không vững chân, bài mà cô ta viết cũng sẽ không còn giá trị nào, vậy thì quần chúng hóng chuyện cũng sẽ giải tán.
Hứa Thanh Vi cũng không biết mình lại nói sai điều gì. Cô nhìn thấy ánh mắt của Cố Hoành dần dần lạnh đi với tốc độ rất nhanh, ngay cả hơi thở quanh người anh cũng dâng lên một tầng hơi lạnh khiến người ta bất giác run rẩy.
Hứa Thanh Vi kìm nén mong muống chạy trốn, lại nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi: “Anh… anh không hài lòng thì tôi đặt ra thời hạn được không? Ba… ba ngày?”
Thật ra bị quần chúng chế nhạo, cô chẳng thấy sao cả. Ba năm trước cô bị từ hôn, bị người khác chế giễu, cô đã từng tổn thương cực hạn…
Còn Cố Hoành, xưa nay anh luôn khiêm tốn, bây giờ bị người ta thảo luận bàn tán trên mạng, dù không phải bọn họ chửi anh nhưng anh cũng không vui, thậm chí còn chán ghét và phẫn nộ.
Thấy Cố Hoành vẫn không nói gì, Hứa Thanh Vi cắn răng, đưa ra hai ngón tay: “Hai ngày?”
Hai ngày… cô thật sự có chút không nắm chắc nhưng Cố Hoành có vẻ như vẫn không hài lòng. Lẽ nào anh muốn cô giải quyết trong vòng một ngày? Hay là ngay lập tức?
Tay cô đột ngột bị nắm lấy, bàn tay lạnh lẽo của Cố Hoành đè ngón tay cô xuống. Anh nắm tay cô với sức lực khá lớn, Hứa Thanh Vi âm thầm hít ngược một hơi.
Giọng nói của Cố Hoành rất trầm thấp, lại rất cấp bách, giống như đang bùng nổ cảm xúc gì đó, hầu như rít qua kẽ răng từng chữ một: “Hứa Thanh Vi, cô chưa từng nghĩ tới cách nào nhanh hơn sao?”
Cách nào nhanh hơn?
Trên mạng chế nhạo cô dụ dỗ đàn ông, trái một người, phải một người, thế thì chỉ cần cô đứng ra nói mình đã kết hôn, chồng cô là Cố Hoành, đám người đó sẽ phải câm miệng ngay!
Nhưng cách nghĩ này chỉ xuất hiện trong đầu cô một giây đã bị cô quả quyết gạt đi. Hơn nữa, cách Cố Hoành muốn cũng không phải là cách này.
Hứa Thanh Vi cảm thấy đại não mạnh nhất của cô thật sự không nghĩ được gì nữa, chỉ đành phát huy tinh thần không ngại học hỏi, nhỏ giọng hỏi lại: “Ví dụ như gì?”
Ví dụ…
Cho nên, cô thật sự chưa từng nghĩ tới công khai mối quan hệ với anh.
Cố Hoành rủ mí mắt, có chút chật vật giấu đi sự mất mát và tự giễu sâu đậm nơi đáy mắt.
Anh không nói gì nữa mà buông Hứa Thanh Vi ra, đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Cố Hoành tắm rửa xong thì đi vào phòng làm việc. Hứa Thanh Vi nằm trên giường đợi đến khi ngủ thiếp đi cũng không đợi được anh quay về phòng ngủ. Ngày hôm sau tỉnh lại, anh đã rời khỏi chung cư.
Xem ra chút chuyện nhỏ ấy Cố Hoành cũng không giúp cô. Nhưng không sao, cô vẫn có thể nghĩ cách khác, cùng lắm thì hơi phức tạp hơn chút.
Hứa Thanh Vi ra khỏi phòng ngủ, cô Lâm tiến tới chào hỏi, sau đó đưa cho cô một món đồ.
Đó là một tờ giấy, trên đó là nét chữ mạnh mẽ cứng cáp, viết thời gian và địa điểm. Hứa Thanh Vi nhận ra đây là nét chữ của Cố Hoành.
Quả nhiên, cô Lâm nói: “Trước khi ra khỏi nhà cậu chủ đã đưa cho tôi, bảo tôi chờ cô dậy thì đưa cho cô.”
Tuy không nói rõ ý nhưng Hứa Thanh Vi hiểu ngay, cuối cùng Cố Hoành vẫn giúp cô hẹn được Cố Tuyết…
Thực ra Hứa Thanh Vi không hề xa lạ với Cố Hoành như vậy, anh trước giờ là người đàn ông nói ít làm nhiều. Trước kia lúc hai người bên nhau, về cơ bản anh chẳng bao giờ nói những lời ngọt ngào nhưng tất cả những việc anh làm cho cô đều ngập tràn yêu chiều và ấm áp.
