Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 170
Cập nhật lúc: 21/09/2025 08:41
Bàn tay đang đánh máy của Hứa Thanh Vi dừng lại, cô quay đầu sang nhìn Cố Tuyết, khẽ thở dài.
Cô rất hiểu tâm trạng của Cố Tuyết lúc này, tận mắt chứng kiện thanh xuân và tín ngưỡng của bị hủy hoại, cảm giác sụp đổ đó, cô hiểu.
Không biết là cô đang an ủi Cố Tuyết, hay an ủi chính mình: “Cố Tuyết, thời niên thiếu ngây ngô ai mà chẳng có lúc gặp phải đàn ông tồi, chỉ cần tiếp thu được bài học, sau này không dính vào mấy gã tồi đó nữa thì sẽ không bị tổn thương.”
Giọng điệu vô cùng cảm động của cô khiến Cố Tuyết không thể không hỏi lại: “Lẽ nào với cô, anh Cố… cũng là đàn ông tồi à?”
–
Sau khi Cố Hoành nghe tin, liền lập tức chạy về chung cư, vừa mới về đến cửa phòng khách thì nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong phòng phát ra.
Bước chân của anh chững lại, dừng hình tại chỗ, nhìn vào trong, ánh mắt dừng trên gương mặt Hứa Thanh Vi, thấy cô bình an vô sự, tâm trạng lo lắng của anh mới dần vơi đi.
Hứa Thanh Vi không ngờ Cố Tuyết lại hỏi như vậy, đơ mất mấy giây.
Với cô mà nói, Cố Hoành là… đàn ông tồi sao?
Câu hỏi này cô chưa từng nghĩ đến, bình thường người ta định nghĩa tra nam là loại người không chung thủy, bắt cá hai tay, về điều này thì Cố Hoành không có.
Ba năm trước khi bọn họ yêu nhau, chỉ có mỗi đối phương, điều này thì cô chắc chắn, sau đó anh có quan hệ với Tô Tử Thiến, cũng là sau khi hủy hôn và cắt đứt quan hệ với cô.
Còn việc bọn họ lấy nhau… dù gì cũng là do ông nội ép buộc, cho dù có tính là tồi thì cũng là tồi với Tô Tử Thiến, chứ không phải cô.
Nghĩ đi nghĩ lại, điều tệ nhất ở Cố Hoành đối với cô… chính là ba năm trước, anh bỗng nhiên thay lòng, vô duyên vô cớ hủy hôn…
Đây chính là việc Hứa Thanh Vi luôn canh cánh trong lòng, cũng chính là lí do mà ba năm ở nước ngoài, cô đã biết bao lần trằn trọc thâu đêm hay mơ thấy ác mộng.
Cho nên đến tận bây giờ, cô vẫn không có dũng khí trực tiếp hỏi Cố Hoành điều này.
Cô ấy à, trước giờ rất gan dạ, lúc chạy tin tức có gặp nguy hiểm lớn cỡ nào, cô cũng có thể dũng cảm đối mặt, riêng vấn đề này thì lại như một tên lính đào ngũ yếu đuối.
Có thể… vì trong lòng cô đã biết rõ đáp án, có lẽ Cố Hoành không hề yêu cô, toàn bộ tình cảm của cô đều đã đặt sai chỗ, chỉ là, cô không dám nghe chính miệng anh nói ra điều đó mà thôi.
Điểm này thì cô thực sự không bằng Cố Tuyết!
Hứa Thanh Vi im lặng hồi lâu, Cố Tuyết đưa mắt nhìn biểu cảm bình tĩnh của cô, có thể là do đồng cảm mà cô ta có thể cảm nhận được sự tự giễu và bi thương ẩn sâu trong đáy mắt của cô.
Cố Tuyết ý thức được mình đã nói sai, động vào nỗi đau của cô, vội vàng bào chữa: “Ôi… xin lỗi, tôi lại nói luyên thuyên rồi, cô… đừng để bụng nhé.”
Một cô công chúa nhỏ chưa bao giờ nhận sai, nói ra hai từ “xin lỗi” này, giọng điệu vô cùng ngượng ngịu, nói xong liền cúi đầu, như không dám nhìn Hứa Thanh Vi.
Tâm trạng lạc lõng của Hứa Thanh Vi bỗng được kéo trở lại, thấy vậy, cô bất giác mỉm cười.
Cố Tuyết này… lúc trước rất đáng ghét nhưng sao giờ cô lại có cảm giác cô ta khá là đáng yêu nhỉ…
Hai người cùng ngầm kết thúc chủ đề này, Hứa Thanh Vi nhìn thời gian, đã sắp hơn một giờ rồi, cô đóng máy tính lại, nói với Cố Tuyết: “Đừng nghĩ gì nữa cả, ngủ một giấc đi.”
Ngón tay của Cố Tuyết lại túm lấy vạt áo của Hứa Thanh Vi: “Tôi… tôi không dám ngủ.”
Cứ nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên toàn những hình ảnh đáng sợ vừa nãy. Cố Tuyết quyết định đi theo Hứa Thanh Vi, là vì lúc nguy hiểm nhất, là cô đã xuất hiện cứu cô ta, giống như chỉ cần có cô thì cô ta không phải sợ gì nữa.
Hứa Thanh Vi thở dài, một lần nữa thỏa hiệp: “Tôi ở đây với cô, cô lên giường ngủ, tôi ngủ trên sofa, như vậy được chưa?”
Ánh mắt Cố Tuyết ánh lên vẻ cảm động, cô ta gật đầu, đi đến bên giường nằm xuống.
Hứa Thanh Vi lấy trong tủ ra một cái chăn đắp lên người sau đó hạ đầu xuống gối, nhắm mắt lại.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, bỗng cô nghe thấy giọng nói rất nhỏ của Cố Tuyết vang lên trong không gian tĩnh mịch: “Hứa Thanh Vi, cảm ơn cô.”
Được rồi, đến cảm ơn cũng ngượng ngịu nữa, người nhà họ Cố ai cũng như ai…
–
Cố Tuyết ngủ không được ngon giấc, chốc chốc lại tỉnh, cũng chẳng biết đã ngủ bao lâu, cô ta bỗng cảm giác có người đi vào phòng, quay đầu sang nhìn thì thấy…
Bóng hình cao lớn đi thẳng tới phía bên ghê sô pha rồi ngồi xuống giống như đang chăm chú nhìn Hứa Thanh Vi ngủ say.
Những ngón tay anh lướt nhẹ trên khuôn mặt cô, động tác rất đỗi dịu dàng. Anh cẩn thận, nâng niu cô giống như nâng niu một báu vật.
Sau đó, anh chậm rãi cúi xuống hôn lên môi cô. Thật lâu…
Cố Tuyết kinh hoàng chứng kiến cảnh tượng đó. Cô ta biết Cố Hoành luôn bảo vệ Hứa Thanh Vi. Dù là ba năm trước, hay bây giờ cũng vậy. Nhưng cô ta không ngờ Cố Hoành lại thích Hứa Thanh Vi.
Nếu anh thích thì tại sao lại thoái hôn? Nếu thích tại sao anh lấy mà không thừa nhận thân phận của cô?
Chính vì vậy Cố Tuyết cảm thấy việc Cố Hoành bảo vệ Hứa Thanh Vi chẳng qua là vì ông cụ Cố. Dù sao thì Hứa Thanh Vi cũng mang danh nghĩa là vợ anh nên cô mất mặt thì anh cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.
Thế nhưng…những suy nghĩ từ trước đến nay của cô ta lúc này đã bị d.a.o động.
Một người đàn ông nếu không thích một người phụ nữ thì sẽ chỉ ngủ với cô ta vì dục vọng, tuyệt đối sẽ không hôn cô một cách dịu dàng, ngọt ngào đến thế.
Cố Tuyết vốn bị sốc tới mức đầu óc hỗn loạn. Lúc này cô ta càng thêm hoang mang hơn. Cô ta cũng không biết cảnh tượng trước mặt là thật hay mơ nữa.
Cô ta cô gắng căng mắt ra để nhìn cho rõ nhưng mí mắt cứ nặng trĩu. Càng muốn mở to lại càng không thể mở được. Cuối cùng cô ta nhắm mắt lại, trước mặt tối đen và ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, tại tập đoàn Cố Thị.
Trợ lý Lâm mang tài liệu vào, phát hiện sếp tổng trước giờ luôn nghiêm túc làm việc tự dưng…lại ngây người ra. Tối qua sếp ngủ không ngon sao? Nhưng rõ ràng thiếu phu nhân trông rất ok mà.
Sắc mặt anh trở nên đờ đẫn giống như đang không tập trung vậy. Đến cả ký chữ ký cũng mất tới năm phút.
