Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 177
Cập nhật lúc: 21/09/2025 08:42
Đáy mắt Cố Hoành nhanh chóng bị sự tối tăm che mờ, anh giơ tay túm chặt cổ tay Hứa Thanh Vi, dùng sức kéo cô qua sau đó lại đè lên người cô.
Hai tay của Hứa Thanh Vi bị anh cưỡng ép giữ trên đầu, đôi chân đang giãy giụa của cô cũng bị anh đè chặt, toàn thân không thể động đậy.
Anh đặt nụ hôn tức giận lên môi cô, sau đó cảm thấy… đôi môi vốn dĩ ấm áp của cô lạnh lẽo khủng khiếp, thậm chí… cánh môi còn đang run rẩy.
Động tác của Cố Hoành khựng lại, anh lặng lẽ dán môi anh lên môi Hứa Thanh Vi một lát, không hôn cô một cách mạnh bạo nữa mà chậm rãi ngẩng đầu.
Tất cả những chuyện anh muốn, anh đều phải làm được, bao gồm cả bây giờ…
Chỉ có điều, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hứa Thanh Vi, lửa giận đang bừng bừng gần như muốn bùng nổ ở lồng n.g.ự.c anh, bỗng chốc tiêu tan.
Không biết từ bao giờ, sự không thích của anh đã không cưỡng lại được sự không thích của Hứa Thanh Vi?
Hứa Thanh Vi vốn tưởng rằng mình sắp xong đời rồi nhưng không ngờ sau khi rời khỏi môi cô, Cố Hoành chỉ nhìn cô một lát sau đó bỗng đứng dậy, xuống giường, sải bước vào phòng tắm. Tiếng nước chảy nhanh chóng vang lên.
Cô nằm trên giường, hơi thở dồn dập, sau khi ổn định lại cảm xúc, cô mới quay đầu sang nhìn cửa phòng tắm đang đóng chặt.
Vậy là… tối nay Cố Hoành đã tha cho cô sao? Rõ ràng anh tức giận như vậy nhưng vẫn tha cho cô? Đây đúng là lần đầu tiên từ khi bọn họ kết hôn đến nay.
Trong chuyện này, trước giờ không phải Hứa Thanh Vi nói không là Cố Hoành không động vào cô nữa, vậy mà lần này anh không động vào cô thật…
Tuy đã thoát được một kiếp nhưng trái tim Hứa Thanh Vi lại càng loạn hơn…
Cố Hoành tắm xong bước ra, mang theo hơi lạnh, nhìn thấy một đống nhỏ nhô lên trên giường, cả người cô gần như co về phía mép giường để ngủ, đáy mắt anh lại càng buồn bực. Anh không lên giường đi ngủ mà bỏ ra ngoài.
Anh đứng ở ban công phòng làm việc, hút hết một điếu thuốc, vẻ mặt khôi phục sự bình tĩnh lạnh nhạt sau đó rút điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
Bên kia đổ mười mấy hồi chuông rồi tắt luôn, Cố Hoành nhíu mày, gọi cuộc thứ hai không chút do dự.
Lần thứ hai chuông reo ba tiếng lại bị tắt.
Cố Hoành nhếch môi, lạnh lùng hừ một tiếng, ngón tay thon dài bấm bấm, gọi cuộc điện thoại thứ ba.
Lần này, cuối cùng bên kia cũng nghe máy, trong giọng nói tức tối của Từ Soái còn mang theo sự bất mãn và oán trách: “Ai vậy? Tốt nhất hãy cho tao lý do đầy đủ khi gọi cho tao vào giờ này, nếu không tao tát vỡ mặt chó của mày!”
Cố Hoành lười không thèm hé môi, chỉ phát ra một tiếng: “Hử?”
“.”
Cố Hoành còn dùng giọng điệu “thỉnh giáo” hỏi ngược lại: “Anh nghĩ tôi phải đưa ra lý do gì cho anh?”
Cố Hoành nhanh chóng nghe thấy phía bên kia điện thoại vang lên tiếng Từ Soái ngã xuống đất, sau đó là tiếng mặc quần áo sột soạt. Khoảng một phút sau, anh ta mới lại lên tiếng: “Khụ khụ, vừa nãy tôi nói mơ thôi, anh tìm tôi thì cần gì lý do chứ! Điện thoại của tôi mở máy hai mươi tư tiếng cho anh, bất kể là lúc nào, chỉ cần anh cần thì tôi lập tức có mặt!”
“.”
Cố Hoành bị sự buồn nôn này làm cho im lặng một lát sau đó mới chậm rãi nói: “Anh dựa vào ngón nghề này mà luôn thuận lợi trên tình trường đấy hả?”
Tuy chuyển chủ đề hơi nhanh nhưng đầu óc Từ Soái cũng rất nhanh nhạy, đáp lại: “Tất nhiên rồi, phụ nữ ai chẳng thích mánh này. Nhưng không phải ai cũng có thể có công lực được dày công tôi luyện như tôi đâu. Xinh đẹp thì khen là động lòng người, không xinh đẹp thì nói đáng yêu. Dáng ngon thì khen là bốc lửa, dáng không ngon thì nói là thích nội hàm, tóm lại là luôn có một điều có thể đánh trúng trái tim bọn họ!”
“Phụ nữ là sinh vật đáng yêu nhất, cũng dễ nịnh nhất trên đời này!”
“.”
Cố Hoành nhìn bầu trời đêm tối đen, hôm nay ngay cả sao cũng không có, sự tăm tối đó lại càng đè nặng lên trái tim người ta. Anh mím môi, nói: “Nghe những lời ngọt ngào giả dối này họ sẽ thấy hài lòng và vui vẻ sao?”
“Giả dối?”, Từ Soái tặc lưỡi tỏ vẻ không đồng ý: “Cố Hoành, anh nghĩ phụ nữ ngốc nghếch thật sao? Ai cũng khôn như ranh ấy, anh đối xử với họ có tốt không, mỗi câu nói của anh thật lòng hay không, bọn họ đều có thể nhìn ra được. Nhưng điều này không gây trở ngại đến việc họ muốn nghe.”
“Tôi khen cô ấy xinh đẹp, dù cô ấy không được xinh đẹp thì cô ấy vẫn rất vui. Đối với tôi thì đây chỉ là chuyện đơn giản, chỉ là một câu nói, cô ấy được vui vẻ, tôi có được trái tim người đẹp, tội gì mà không làm?”
Cho dù giả dối thì vẫn vui vẻ?
Ánh sáng nơi đáy mắt Cố Hoành dần tắt, lông mày hơi nhíu lại, không hiểu được nhưng cũng không thể phản bác.
Trong cuộc hôn nhân của anh và Hứa Thanh Vi, anh chẳng phải đang sống trong giả dối sao? Nhưng… bởi vì có lý do giữ lại cô mà lại có cảm giác vui mừng khó hiểu sao?
Cố Hoành nhếch môi tự trào phúng sau đó lại nhanh chóng nén xuống. Anh đổi điện thoại sang tay kia, kề vào sát tai, mở miệng vào thẳng vấn đề: “Bước thứ hai.”
Từ Soái nhất thời vẫn chưa theo kịp, ngây người mất một lúc lâu, mới ý thức được bước thứ hai mà anh nói nghĩa là gì: “Ha, Cố Hoành, chẳng phải anh đã từ chối Ba Bước Tán Gái của tôi rồi sao? Sao nào? Biết sự lợi hại của tôi nên hối hận rồi à?”
Từ Soái bắt đầu huênh hoang: “Muốn tôi dạy anh cũng được, gọi một tiếng sư phụ xem nào.”
“Hử?”, vẫn là giọng điệu mang cảm giác áp bức đó.
Từ Soái không chịu nổi mười giây đã yếu ớt đầu hàng, đáng thương dâng hiến kế sách của mình: “Bốn chữ thôi, chiều mọi sở thích.”
Cố Hoành lười biếng ừ một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Ngừng một lát, anh lại nói: “Bên cạnh anh còn có một người phụ nữ đúng không?”
Từ Soái nhất thời được quan tâm mà lo sợ, Cố Hoành biết đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại tới làm hỏng chuyện tốt của anh ta nên chuẩn bị bồi thường cho anh ta sao?
Hừm, để anh ta nghĩ nào. Gần đây anh ta ưng ý một chiếc đồng hồ đeo tay phiên bản giới hạn, cả thế giới chỉ có ba chiếc, xem ra có hy vọng sở hữu rồi.
Từ Soái càng nghĩ càng vui vẻ, cười tít cả mắt, luôn miệng đáp: “Đúng vậy, tôi theo đuổi một tiểu hoa đán mới nổi nửa tháng nay, khó khăn lắm mới mời được về nhà uống cà phê. Chẳng phải vì nghe điện thoại của anh mà vẫn bỏ người ta ở trên giường sao?”
