Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 180
Cập nhật lúc: 21/09/2025 08:42
Lời nói của Cố Hoành văng vẳng bên tai cô. Anh nói, sau này không phải nữa rồi.
Buổi tối hôm nay, những lời cô nói với Cố Hoành đều là thật, chỉ duy có một câu là giả.
Người mà Hứa Thanh Vi thích nhất nhất không phải là cô ấy mà là Cố Hoành. Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy và cả sau này có lẽ cũng vậy…
Trợ lý Lâm lái xe trở về chung cư.
Trên đường về, sếp tổng luôn tỏ ra trầm mặc. Cũng không biết anh đang nghĩ gì. Thế là trợ lý Lâm cũng không dám làm phiền. Anh ta cứ im lặng đợi chỉ thị của Cố Hoành.
Khoảng một phút sau, cuối cùng Cố Hoành cũng ngước mắt, liếc nhìn trợ lý Lâm và lên tiếng: “Tất cả những gì anh ghi chép, bán hết đi, lấy những thông tin tốt nhất nhé.”
Trợ lý Lâm sững sờ, sau đó hỏi một câu: “Tất cả sao?”
Anh ta đã ghi chép tới ba trang lận đấy!
“Có vấn đề gì không?”
Ánh mắt lạnh hun hút như gió heo may của sếp tổng khiến trợ lý Lâm ớn lạnh sống lưng. Anh ta lập tức lấp liếp: “Không có vấn đề gì, tôi lập tức đi sắp xếp!”
Tổng tài bá đạo nịnh vợ là như thế. Một trợ lý nhỏ nhoi như anh ta sao có thể cảm nhận được niềm vui của những người không thiếu tiền chứ. Anh ta chỉ biết âm thầm cảm thấy chua xót mà thôi.
Lúc Cố Hoành trở về chung cư thì đã là hơn chín giờ.
Anh đổi giày bước vào. Nhiệm vụ đầu tiên vẫn là tìm kiếm bóng dáng Hứa Thanh Vi. Thói quen này không biết đã hình thành từ khi nào.
Giờ này rồi, một là Hứa Thanh Vi ở trong phòng khách, hoặc là trong phòng ngủ. Vậy mà hôm nay cô ấy…lại ở phòng ăn và đang ăn cơm.
Sao giờ cô ấy mới ăn cơm vậy?
Cô Lâm bước tới gọi cậu chủ. Nhưng Cố Hoành đang dồn toàn bộ sự tập trung vào Hứa Thanh Vi. Anh không đáp lại. Cô Lâm nhìn theo hướng anh đang nhìn, dường như hiểu được anh đang nghĩ gì bèn bật cười và nói: “Thiếu phu nhân làm việc muộn quá, vừa mới viết xong nên giờ mới ăn cơm tối.”
Cô Lâm dừng lại rồi lại nói: “Cậu chủ chắc ăn cơm rồi phải không?”
Cố Hoành quay qua nhìn cô Lâm: “Vẫn chưa.”
“Hả?”
Khi cô Lâm đang kinh ngạc thì Cố Hoành đã sải bước đi về phía phòng ăn. Cô ấy ngây người mấy giây mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo: “Cậu chủ, vậy để tôi đi làm thêm vài món.”
Cố Hoành kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hứa Thanh Vi. Anh thản nhiên nói: “Không cần đâu, chỗ này là đủ rồi.”
Chỗ này sao?
Cô Lâm nhìn thức ăn trên bàn, do cô ấy tưởng Cố Hoành không về nên chỉ làm có ba món cùng một món canh. Hơn nữa cô ấy nấu cũng không nhiều và thiếu phu nhân cũng ăn gần hết, số còn lại sao đủ để cậu chủ ăn chứ? Huống hồ, cậu ấy không để ý tới việc ăn lại đồ thừa của thiếu phu nhân sao?
Cô Lâm vừa suy nghĩ vừa đi lấy bát đũa cho Cố Hoành. Cô ấy đặt trước mặt anh.
Một giây sau cô ấy nhìn thấy cậu chủ cầm đĩa lên, thản nhiên ăn thức ăn còn lại trong đĩa, không hề tỏ ra chê bai, cứ thế ăn hết.
Đây…đây là cậu chủ từ nhỏ luôn kén ăn sao?
Hay đây là người khác mang bộ mặt của cậu chủ vậy?
Hứa Thanh Vi vội hoàn thành cho xong phần tin buổi chiều, bận tới giờ mới có thời giờ ăn cơm. Bụng cô kêu lục cục, cô vốn đang ăn uống ngon lành, kết quả đột nhiên Cố Hoành ngồi xuống gắp mất thức ăn của cô.
Hứa Thanh Vi trợn tròn mắt nhìn số thức ăn thuộc về mình cứ thế bị Cố Hoành ăn hết miếng này tới miếng khác. Ôi đau lòng quá đi!
Cái ông Cố Hoành khốn khiếp này!
Anh ấy muốn ăn thì bảo cô Lâm nấu đi chứ, sao lại giành ăn của cô? Giờ đến cơm cũng không muốn cho cô ăn no nữa phải không?
Không được rồi, đồ ăn ngon ngay trước mặt, dù có phải là Cố Hoành hay không thì cô cũng không thể nhường được.
Ai ra tay trước thì là kẻ mạnh, kẻ còn lại phải chịu vác cái bụng trống không. Hứa Thanh Vi nhìn thấy miếng thịt kho cuối cùng còn sót lại thì hùng hục nhắm thẳng mục tiêu, kẹp chặt miếng thịt.
Nhưng không ngờ đũa của Cố Hoành cũng cùng lúc ghì xuống ngay miếng thịt đó.
Hứa Thanh Vi đanh mắt, ghìm chặt đũa của mình, ra sức vùng ra.
“Em gắp trước mà!”
Hứa Thanh Vi nhìn cô, nhìn thấy vẻ thèm thuồng miếng thịt hiện ra trong đôi mắt cô, nhất quyết phải có bằng được thì anh bất giác buông nhẹ đũa.
Hứa Thanh Vi chớp lấy thời cơ nhét ngay miếng thịt vào miệng. Sau khi ăn xong, cô đắc ý nhướn mày với Cố Hoành: “Ngon tuyệt!”
Đôi mắt Cố Hoành ánh lên vẻ âm u.
Hứa Thanh Vi không phát hiện ra còn đưa lưỡi l.i.ế.m môi, vô cùng nhớ nhung dư vị đó.
Thịt kho cướp về tay, đặc biệt là cướp từ trên tay Cố Hoành ngon hơn thịt kho bình thường gấp trăm lần. Cô cười đôi mắt cong cong, đôi mắt đó vô cùng sáng đẹp.
Ăn no uống đủ, Hứa Thanh Vi đặt đũa xuống, đứng lên chuẩn bị rời đi. Một giây sau, cổ tay cô đã bị nắm lấy, cả người lại bị kéo về ghế ngồi.
Cô còn chưa kịp phản ứng gì, bàn tay anh đã vuốt nhẹ sau gáy cô, sau đó trước mắt cô tối lại, gương mặt phóng to của anh gần trong gang tấc, môi cô bị môi anh lấp kín.
Gương mặt tươi cười của Hứa Thanh Vi cứng đờ, hai mắt trừng lớn.
Nụ hôn của Cố Hoành đến vô cùng đột ngột, cũng rất mạnh mẽ, dùng sức mút lấy môi cô. Lưỡi theo đó tách răng cô ra, tiến sâu vào trong, ngang tàng càn quét trong miệng cô, không bỏ qua bất cứ chỗ nào.
“Ưm...”
Hứa Thanh Vi giơ tay đẩy anh ra, tay Cố Hoành lại siết chặt hơn, giữ chặt cô trước người mình, mặc cho cô có giãy giụa thế nào cũng không buông tay.
Cho đến khi Hứa Thanh Vi sắp ngạt thở, ánh mắt mê man, môi Cố Hoành mới rời khỏi môi cô. Anh không buông cô ra ngay, trán chạm vào trán cô, đáy mắt dâng lên tia sáng. Ngón tay anh khẽ vuốt ve cánh môi bị anh hôn đến đỏ lên của Hứa Thanh Vi, khóe môi nhếch lên, giọng nói trầm khàn toát ra sự vui sướng thỏa mãn: “Ừm, ngon lắm.”
“...”
Cho nên, cô cướp món ăn trên đũa anh, anh dứt khoát cướp về từ miệng cô sao?
Tên khốn Cố Hoành, không hổ là người kinh doanh m.á.u lạnh ăn tươi nuốt sống, đúng là chiếm hết lời!
Hứa Thanh Vi cắn răng, vừa tức giận vừa xấu hổ nhưng sức mạnh của cô lại không cho phép cô đánh tên háo sắc này một trận. Cuối cùng cô chỉ đành buồn bực đẩy Cố Hoành ra, đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
