Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 182
Cập nhật lúc: 21/09/2025 08:43
…
Hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của anh ôm lấy cô, giống như sợ hãi điều gì. Sức lực đó như muốn hòa tan cô vào trong xương máu, ôm chặt đến mức cô thở hổn hển.
Cô đưa tay đẩy anh ra nhưng không đẩy nổi, thậm chí dường như làm anh có chút bất mãn…
Bên ngoài, tiếng pháo hoa, tiếng pháo trúc không ngừng vang lên, trong phòng ngủ là thế giới chỉ thuộc về hai người.
Hứa Thanh Vi cũng không biết có phải vì cuộc thương lượng vừa rồi khiến Cố Hoành không vui hay không, cô mệt đến mức nằm xụi lơ trên giường, giống như con cá bị ném lên bờ, chỉ có thể không ngừng thở dốc.
Cô cảm giác được người đàn ông đè trên người mình ngồi dậy, sau đó bế ngang cô lên, đi vào phòng tắm.
Anh đặt cô xuống bồn tắm chứa đầy nước ấm, đồng thời anh cũng chen vào trong bồn tắm. Tuy bồn tắm rất lớn nhưng anh tay dài chân dài, chiếm luôn đa số không gian. Hứa Thanh Vi bị đẩy sang một góc, vô cùng đáng thương.
Hứa Thanh Vi vừa mệt vừa thở dốc, lại có chút buồn bực, không muốn tắm cùng Cố Hoành. Cô dùng chút sức lực cuối cùng của mình muốn ra khỏi phòng tắm nhưng bàn tay to lớn của Cố Hoành giữ chặt cổ chân cô, kéo cô trở về.
…
Cô cảm thấy Cố Hoành chắc chắn là đang trả thù, trả thù vừa nãy cô từ chối yêu cầu sinh em bé cho anh.
Xưa nay mỗi lần anh tức giận đều không nói chuyện, anh chỉ dùng hành động để chứng minh rằng anh nổi giận rồi.
Khi Cố Hoành bế Hứa Thanh Vi về giường, Hứa Thanh Vi đã thiếp đi. Cố Hoành ôm cô vào lòng, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Anh ích kỷ, ích kỷ không muốn mất đi cô lần nữa, cho nên… anh cũng sẽ học cách không từ thủ đoạn, biến thành bộ dạng mà mình chán ghét nhất.
Lần duy nhất anh muốn từ bỏ Hứa Thanh Vi là vào ba năm trước.
Tối hôm đó, anh cả đêm không ngủ, ngồi trên ghế sofa, nhìn chiếc nhẫn và điện thoại đặt trên bàn trà. Anh buộc mình lựa chọn điện thoại, lựa chọn từ hôn.
Anh thật sự nghĩ rằng Hứa Thanh Vi chỉ là sai lầm có thể sửa đổi trong cuộc đời anh sau đó anh cũng sẽ xóa đi được sai lầm đó, xưa nay chưa bao giờ có chuyện gì mà Cố Hoành anh làm không được. Kết quả, anh đã đánh giá cao bản thân mình.
Đồng thời cũng đã đánh giá thấp Hứa Thanh Vi đột nhiên bước vào trái tim anh. Tình yêu đối với anh mà nói, anh vốn nghĩ rằng mình sẽ không dính vào, nào ngờ trong lúc bất tri bất giác, anh vẫn rơi sâu vào chiếc bẫy của Hứa Thanh Vi, không thể thoát ra…
Đáng buồn nhất là, khi anh lựa chọn từ hôn, điều anh mong chờ không phải là Hứa Thanh Vi chấp nhận kết quả đó mà là Hứa Thanh Vi kiên định nói với anh một câu: Cố Hoành, em vẫn muốn gả cho anh.
…
Ngày hôm sau, Hứa Thanh Vi ngồi dậy eo mỏi lưng đau, qua khóe mắt liếc thấy bao lì xì đặt ở tủ đầu giường. Nhớ tới tấm thẻ đen ở bên trong, ánh mắt cô có chút phức tạp.
Cô nghĩ có lẽ tấm thẻ đen này cũng chỉ là để làm màu trước mặt ông nội mà thôi.
Thứ không thuộc về mình, cô đã tập thói quen không tham lam nữa. Không tham lam thì sẽ không có hi vọng, cũng sẽ không bị tổn thương…
Cô rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng tắm, vừa khéo nhìn thấy Cố Hoành đi vào phòng, trên người mặc đồ thể thao, phỏng chừng vừa mới chạy bộ buổi sáng về.
Cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn biết điều đi lấy bao lì xì kia, sau đó đến trước mặt Cố Hoành, đưa bao lì xì cho anh: “Trả cho anh!”
Cố Hoành rủ mí mắt, nhìn bao lì xì trong tay cô, bên trên có hình hai đứa bé người gốm đang cười thật tươi. Nếu nhìn kĩ thì có thể nhận ra, đường viền khuôn mặt của bé trai là anh, đường viền khuôn mặt bé gái là Hứa Thanh Vi.
Đường nhìn của anh lại quay về gương mặt của Hứa Thanh Vi, ánh mắt trước nay luôn trầm lặng, giọng nói rất nhẹ: “Thứ tôi tặng đi rồi sẽ không lấy lại.”
“….”
Được thôi, ông lớn đúng là ông lớn, dù là diễn kịch, tặng món đồ có giá trị cao như vậy cũng không đau lòng chút nào, giống như lúc trước anh tặng cô chiếc nhẫn kim cương màu hồng vậy.
Nghĩ tới cô chạy tin tức đến gãy chân mới kiếm được chút tiền, Hứa Thanh Vi lập tức có chút đố kị người giàu, chua xót nói một câu: “Để ở chỗ tôi, anh không sợ tôi mang theo số tiền lớn này chạy trốn à?”
Cố Hoành nhếch khóe môi, anh cười rồi.
Anh nhấc chân, bước về phía Hứa Thanh Vi một bước, làm cô sợ đến mức tim đập thình thịch, vội vàng lùi ra sau hai bước.
Sau đó, cô nhìn thấy anh hé môi, nói ra từng chữ: “Cô thử xem.”
Giọng nói của anh không hề có độ ấm nào, như gáo nước lạnh giội thẳng lên đầu cô khiến cô không khỏi rùng mình.
Hứa Thanh Vi nặn ra nụ cười mỉm, dùng giọng điệu chăm sóc khách hàng tiêu chuẩn nói: “Anh yên tâm, thẻ của anh ở chỗ tôi, tôi nhất định sẽ nâng niu nó, tuyệt đối sẽ không tiêu của anh đồng nào.”
Cố Hoành hé môi, khẽ thốt ra mấy chữ: “Cô có thể tiêu.”
Anh nói cái gì?
Hứa Thanh Vi sửng sốt, sau đó vô thức ngước mắt lên nhìn Cố Hoành.
Nhưng trước khi cô nhìn tới, Cố Hoành đã quay lưng đi về phía phòng thay đồ, dường như mấy chữ đó chỉ là cô nghe lầm mà thôi.
Trước khi Cố Hoành đi tới gần phòng thay đồ, anh dừng lại, bổ sung một câu: “Vợ của Cố Hoành tôi không thể thua kém người khác.”
Anh muốn cho cô mọi thứ tốt nhất, chỉ có điều là anh không thể để cô chạy mất lần nữa.
Câu nói đó quả thật khiến Hứa Thanh Vi không khỏi rung động.
Vợ của Cố Hoành anh… Hôm qua, lúc anh giới thiệu cô với ông cụ, anh cũng gọi cô là vợ, đây rốt cuộc là thuận miệng nói, hay là anh thật sự muốn đối đãi với cô như một người vợ?
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Hứa Thanh Vi. Cô bừng tỉnh, đi tới mở cửa phòng.
Cố Tuyết mặc chiếc váy màu hồng đứng ở trước cửa, vừa nhìn thấy cô là cười thật tươi nói: “Chị dâu, năm mới vui vẻ, cung hỷ phát tài, lì xì cho em.”
Nói xong, cô ta xòe đôi bàn tay trắng trẻo ra, mong chờ bao lì xì của cô.
Vì cuộc dây dưa của Cố Hoành tối hôm qua, Hứa Thanh Vi dậy hơi muộn, những người khác trong nhà họ Cố đã dạy từ sớm đến chúc mừng năm mới ông cụ Cố. Cố Tuyết muốn gặp Hứa Thanh Vi, không kiên nhẫn đợi cô đi xuống mà tự mình chạy lên đây.
