Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 196
Cập nhật lúc: 25/09/2025 11:36
Nhưng một giây sau, Cố Hoành lại nói: “Chỉ đối với em.”
Mấy chữ đó lọt vào tai làm Hứa Thanh Vi sửng sốt, sau đó môi không kìm được cong lên, lại bị cô cố kìm nén, sợ mình cười thành dáng vẻ si mê trước mặt Cố Hoành nhưng mi mày vẫn không khỏi cong lên.
Hứa Thanh Vi quay đầu đi, để gáy của mình đối diện với Cố Hoành, cô lặng lẽ nhoẻn miệng cười.
Màn đêm buông xuống.
Cơ thể Hứa Thanh Vi đang suy nhược, rất nhiều lúc cảm thấy mệt mỏi nhưng vết d.a.o đ.â.m cứ như muốn đối đầu với cô, mỗi lần cô muốn ngủ là lại bắt đầu vừa đau vừa ngứa. Mấy lần cô không nhịn được muốn gãi, Cố Hoành lại giống như mọc mắt trên người cô, luôn có thể kịp thời tóm lấy tay cô, ngăn cô lại.
Hứa Thanh Vi quá khó chịu, khó mà giữ tâm trạng vui vẻ. Dù cô cũng cố gắng áp chế nhưng lại thành phản tác dụng, càng đè nén lại càng khó chịu.
Thấy vậy, Cố Hoành đứng dậy, đi về phía cô, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, nói: “Đợi anh một lát, anh sẽ về nhanh thôi. Anh đi lấy thuốc giảm đau cho em, không được gãi vết thương, nhé?”
Hai mắt Hứa Thanh Vi sáng lên, đáng thương nói: “Vậy anh mau quay về!”
Cố Hoành vỗ nhẹ lên đầu Hứa Thanh Vi, quay người rời đi.
Khoảng hai mươi phút sau, cửa phòng bệnh lại được mở ra. Anh đi vào, Hứa Thanh Vi mong chờ nhìn sang nhưng lại không thấy trên tay anh cầm thuốc mà là…
Một chiếc hộp nho nhỏ hình vuông.
Hứa Thanh Vi nhìn chiếc hộp với vẻ kỳ lạ. Cô không biết đây là gì, bèn lên tiếng hỏi: “Cố Hoành, đây là gì vậy?”
Đây chắc không phải là thuốc giảm đau mà anh nói tới đấy chứ? Thế nhưng cô nhìn xuôi, nhìn ngược thì thấy cái hộp nhỏ như này sao có thể khiến cô hết đau được.
Cố Hoành không trả lời ngay lập tức mà bước tới, đặt chiếc hộp nhỏ lên kệ tủ đầu giường. Sau đó anh ra vẻ một chút rồi lập tức tắt đèn trong phòng.
Căn phòng trở nên tối hơn, Hứa Thanh Vi vốn đã không hiểu gì, giờ lại càng hoang mang. Cô mở miệng còn chưa kịp hỏi là Cố Hoành định làm gì thì đã bị sững sờ bởi cảnh tượng trước mắt.
Một đường sáng lấp lánh được chiếu ra từ chiếc hộp, rọi thẳng lên bức tường phía giường bệnh. Trên bức tường trắng hình thành một màn hình.
Hóa ra chiếc hộp nhỏ này là một máy chiếu cỡ nhỏ.
Chỉ có điều, Cố Hoành làm tới mức này để làm gì?
Cố Hoành đi tới bên giường, lật chăn ra, ngồi xuống bên cạnh Hứa Thanh Vi. Anh cầm điện thoại mở một video.
Đoạn video được phát ngay trên màn hình. Hứa Thanh Vi xem, bèn hỏi: “Đây…chẳng phải là bộ phim trước đây chúng ta từng xem sao?”
Đây chính là bộ phim mà Cố Tuyết lấy danh nghĩa của cô hẹn Cố Hoành xem. Chỉ có điều sau đó Từ Soái là người đi xem cùng cô gái.
“Đúng vậy”, Cố Hoành thản nhiên đáp lại.
“Vì vậy…anh muốn em xem phim để thay đổi sự chú ý của em sao?”
Người đàn ông vẫn gật đầu: “Đúng vậy.”
Anh dừng lại rồi bổ sung thêm một câu: “Tất cả các loại thuốc em phải dùng bây giờ đều tuân thủ nghiêm ngặt theo lời dặn của bác sĩ. Thuốc giảm đau không được uống nhiều.”
Thôi được. Cố Hoành vì muốn cô mau chóng hồi phục nên dù có nghiêm khắc với mình thì cô cũng biết anh vì muốn tốt cho cô.
Chỉ có điều…
Hứa Thanh Vi cười nói: “Cố Hoành, phim này em xem qua rồi. Anh muốn thay đổi sự chú ý của em thì ít nhất cũng phải chọn bộ phim nào em chưa từng xem qua chứ?”
“Em xem rồi sao.”
Giọng nói của Cố Hoành trở nên trầm thấp lạ thường. Anh quay qua nhìn cô với ánh mắt âm u. Bắt đầu dùng giọng nói đầy sức hút của mình nói với cô: “Thế nhưng anh muốn cùng em xem một lần.”
Hứa Thanh Vi sững sờ.
“Ngày hôm đó anh đã định cùng em đi xem rồi. Hơn nữa anh cũng đã đi được nửa đường. Chỉ là sự cố xảy ra đột ngột quá nên anh phải xử lý.”
Bởi vì anh chưa từng giải thích về tâm trạng của mình bao giờ nên khi Cố Hoành nói điều này anh có phần ngập ngừng, cổ họng cứ như bị chặn lại. Rồi cuống cùng anh mới nói tiếp: “Hứa Thanh Vi, em bây giờ có muốn xem cùng anh không?”
Bộ phim hôm đó anh không hề thất hứa. Cô vốn tưởng anh không muốn tới, sau đó xem được bản tin thời sự thì cô biết là mình đã hiểu lầm anh.
Chỉ là cô không ngờ anh thật sự muốn cùng cô xem phim.
Do hôm đó xem không thành nên anh mới chuẩn bị những thứ này, muốn bù đắp cho cô.
Và hơn nữa một người trước giờ luôn hành động dứt khoát như Cố Hoành thì giờ đã học được cách hỏi ý kiến của cô…
Một cảm giác lạ lẫm trỗi dậy bên trong Hứa Thanh Vi. Cô không hề ngốc. Sau khi tỉnh lại, Cố Hoành đối xử dịu vàng với cô hơn nhiều, thậm chí còn dịu dàng hơn cả ba năm trước.
Sự thay đổi đột ngột đương nhiên là có lý do. Bởi vì cô đã liều mạng đỡ nhát d.a.o cho anh, đã khiến anh cảm động nên anh mới đối xử tốt với cô như vậy. Hay là, anh ấy thật sự thích cô như những gì Cố Tuyết từng nói?
Thế nhưng, nếu anh thật sự thích cô và thích từ ba năm trước thì tại sao sau đêm mặn nồng đó anh lại đột ngột trở mặt, từ hôn không chút do dự chứ?
Ba năm trước, cô rất tự tin vào tình yêu của mình dành cho Cố Hoành. Anh cũng rất yêu cô. Bọn họ cảm giác như mình là những người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Vô cùng vui vẻ và hòa hợp.
Thế nhưng thực tại đã cho cô một cú tát cực đau khiến cô phải sững sờ.
Tâm tư của người đàn ông như Cố Hoành là câu hỏi khó nhất trong cuộc đời mà cô từng gặp phải. Từ đầu đến cuối cô không thể nào nhìn thấu được anh.
Lúc này, cô bỗng sản sinh ra một sự kích động mãnh liệt. Cô muốn hỏi ba năm trước, cô thật sự muốn biết lý do anh từ hôn. Tại sao anh lại làm vậy với cô!
Hứa Thanh Vi lên tiếng: “Cố Hoành…”
Lúc cô gọi tên anh, anh bèn quay qua nhìn cô. Đôi mắt anh sâu thẳm như trước giờ vẫn thế. Anh nhìn cô chăm chăm, thản nhiên đáp lại: “Ơi?”
Hứa Thanh Vi chuẩn bị nói ra từ ‘ba năm trước’ nhưng khi chạm vào ánh mắt anh, cô lại chẳng thể nói nên lời.
Tay siết chặt tấm chăn, cô chau mày, cố gắng để có thể đưa ra câu hỏi thế nhưng…cô nín lặng một lúc rồi lại thôi.
Cố Hoành không hiểu. Nhìn thấy bộ dạng của cô, đôi mắt anh đanh lại. Anh tỏ ra lo lắng: “Có phải là không thoải mái không? Hay là vết thương lại đau hơn rồi?”
