Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 23
Cập nhật lúc: 03/09/2025 09:24
Trong video, Hứa Thanh Vi đứng ở đó cau mày lại, mặt tái nhợt, uống hết chai này đến chai khác, cho dù bước chân loạng choạng, cơ thể lắc lư, mấy lần muốn nôn đều cố kìm nén, cho đến khi uống hết mười chai mới thôi.
Video kết thúc, ánh mắt của Cố Hoành sa sầm lại, tay anh bất giác nắm chặt, trong đáy mắt như thể đang sắp có giông bão.
“Anh nói sao, hôm qua?”, giọng nói của anh rất bình thản, bình thản đến mức không có chút sắc thái nào.
Từ Soái không phát hiện ra bất kỳ điều gì, chỉ gật đầu nói: “Đúng thế, ngay tối hôm qua thôi!”
Tối hôm qua…
Cho nên Hứa Thanh Vi đã uống say? Cho nên đúng như ông nội đã nói sao? Tất cả những gì xảy ra tối qua đều do một mình ông nội sắp đặt, không liên quan đến cô? Cho nên cô không hề lợi dụng ông nội để lên giường với anh?
Anh đã hiểu nhầm cô rồi sao?
Trong đầu Cố Hoành cứ thế hiện lên cảnh tượng anh đã đối chất Hứa Thanh Vi ở trong phòng vào sáng sớm nay, cô đứng ở đó, khuôn mặt trắng như tờ giấy, trong ánh mắt toàn là sự tổn thương và tuyệt vọng.
Anh vốn tưởng đó là do cô giả vờ, cô đóng kịch!
Từ Soái vẫn tiếc nuối: “Chỉ là uống xong mười chai rượu cô ta chạy đi luôn, cũng không biết cô ta đi đâu nữa nên không quay được cảnh cô ta ngã gục, nếu không còn hay hơn nữa đấy!”
“Cố Hoành, anh nói xem hay là tôi đăng video này lên mạng nhé, để mọi người cùng xem được bộ dạng thê thảm của Hứa Thanh Vi, như vậy cô ta sẽ không còn mặt mũi nào ở lại đây, cho cô ta cút sang nước ngoài, đỡ ngứa mắt!”
Nhưng anh ta vừa nói dứt, chỉ nghe thấy một tiếng bụp lớn, điện thoại của anh ta bị Cố Hoành đập tan xuống đất, vỡ thành bốn, năm mảnh!
Trợ lý ghé tai vào cửa nghe, khi nghe thấy tiếng ném ở bên trong, anh ta giật mình đến mức tim suýt rơi khỏi lồng ngực.
Anh ta vốn tưởng sếp Tiểu Từ sẽ khiến cho tâm trạng của sếp anh ta trở nên tốt hơn thật, bây giờ xem ra không những không tốt lên mà còn nghiêm trọng hơn nữa!
Sếp Tiểu Từ sắp nguy rồi đây!
Quả nhiên không sai, 30 giây sau cánh cửa phòng làm việc bị kéo ra, sếp Tiểu Từ cầm chiếc điện thoại vỡ nát trong tay, mặt mày ủ rũ buồn bã đi ra ngoài, nói với anh ta: “Đây là điện thoại phiên bản giới hạn mà tôi mới mua đó! Tôi mới dùng được có một ngày!”
Trợ lý nhìn anh ta với vẻ thương hại, đã bảo rồi, tâm trạng sếp không tốt thì anh ta nên cẩn thận, ai bảo anh ta cứ thích ghé đầu vào họng s.ú.n.g cơ, bây giờ chỉ là bị vỡ điện thoại, coi như may mắn cho anh ta rồi.
Thế là anh ta chỉ có thể vỗ vai Từ Soái an ủi: “Sếp Tiểu Từ, chia buồn với anh!”
Sau khi Từ Soái đi khỏi, trợ lý ra đóng cửa phòng làm việc, nhìn qua khe cửa, thấy Cố Hoành ngồi phía sau chiếc bàn làm việc rộng rãi, thần sắc sững sờ, ánh mắt nhìn về phía trước, giống như đang nhìn gì đó, lại giống như không nhìn gì cả, cơ thể như chìm trong cảnh địa hư vô vậy.
Anh ta nhất thời cũng ngơ ngác.
Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng đáng sợ như vừa rồi của sếp, cũng chưa bao giờ thấy bộ dạng mờ mịt, thậm chí là có chút bối rối như lúc này của sếp.
Nghĩ đến đây, anh ta rùng mình một cái.
Trong lòng anh ta, Cố Hoành là một người mạnh mẽ đến mức bất cứ ai cũng không thể làm anh xao động, anh làm sao có thể mờ mịt, bối rối chứ?
...
Hứa Thanh Vi ngủ một ngày một đêm, đến khi tỉnh lại thì đã là sáng ngày hôm sau.
Cô tắm rửa xong xuôi, xuống nhà ăn sáng, thư ký mang đến cho cô túi sách và áo khoác, hôm đó cô uống say bị ông cụ Cố đưa đi, đồ đạc vẫn để ở trong phòng bao.
Chỉ là, bên trong không hề có hợp đồng.
Thư ký hổ thẹn cúi đầu: “Cô Hứa, xin lỗi nhé, tôi không lấy được hợp đồng, sếp Tiểu Từ nói anh ta chỉ ký với cô, cô không ở đó nên anh ta không ký!”
Hứa Thanh Vi nhếch miệng.
Suy cho cùng Từ Soái căn bản không có ý định ký hợp đồng với cô, chẳng qua chỉ là cố ý sỉ nhục để chơi cô mà thôi.
Cho dù trong lòng cô biết rất rõ nhưng cô lại không thể không làm dù chỉ là tia hy vọng nhỏ nhoi.
“Được, tôi biết rồi, cô về công ty đi, tôi phải đến bệnh viện một chuyến.”
Thư ký gật đầu, quay người rời đi.
Hứa Thanh Vi quay lại phòng thay quần áo, ngồi trước gương trang điểm, để cho khuôn mặt được tươi tắn hơn, lúc này cô mới đứng dậy, lái xe đến bệnh viện.
Mấy hôm nay bệnh tình của ông Hứa vẫn không có chuyển biến tốt hơn, khi cô đi vào phòng bệnh, ông ấy đang ho, bà Hứa thì đứng bên cạnh vỗ lưng cho ông ấy.
“Bố, mẹ.”
Bà Hứa nhìn cô, vùng giữa hai lông mày toàn là sự buồn bã và mệt mỏi, nói cũng không có mấy sức lực nữa: “Thanh Vi, con đến rồi à!”
Ông Hứa cũng nhìn tới, ánh mắt đục ngầu nhìn cô mang chút mong chờ, ông ấy hỏi: “Thanh Vi, bố nghe nói con đi đàm phán chuyện đầu tư với Từ tổng, sao rồi con? Cậu ta đồng ý giúp chúng ta không?”