Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 36

Cập nhật lúc: 03/09/2025 09:25

Trong đầu Hứa Thanh Vi không khỏi hiện lên hình ảnh anh đối xử bạo lực với cô mỗi đêm, khắp người không khỏi dâng lên cảm giác lạnh lẽo, tay chân lạnh như băng.

Bà Hứa không chú ý thấy sự bất ổn của cô, ngược lại nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, luôn miệng nói: “Thanh Vi, con biết đấy, hi vọng của cả nhà chúng ta đều nằm ở con. Con nhất định phải đặt hết tâm tư vào Cố Hoành, nắm giữ trái tim cậu ta, đừng làm ra chuyện gì khiến cậu ta không vui. Đừng giống như ba năm trước, nói từ hôn là từ hôn. Chúng ta khó khăn lắm mới kết thông gia được với bọn họ, tuyệt đối không được sai sót, nghe rõ chưa?”

Phải đặt hết tâm tư vào Cố Hoành, phải nắm giữ được trái tim của anh, đừng làm ra chuyện gì khiến anh không vui, mối quan hệ thông gia với họ không được để xảy ra sai sót… Từ đầu tới cuối, mẹ không có câu nào quan tâm tới cô, dù chỉ là hỏi một câu đơn giản: Thanh Vi, con sống có tốt không?

Hứa Thanh Vi rời khỏi nhà, cánh cửa chạm trổ dần dần đóng lại sau lưng cô, phát ra âm thanh nặng nề.

Cô quay đầu lại, nhìn ngôi nhà ở đằng sau, cô đã sống ở đây nhiều năm như vậy nhưng bây giờ lại bắt đầu sinh ra cảm giác lạ lẫm.

Nơi này… đã không còn là nhà cô nữa, cô khổ sở thế nào, đây đã không còn là nơi để cô được phép bày tỏ nỗi buồn tủi.

Hứa Thanh Vi bật cười, trong nụ cười chứa đầy sự cay đắng. Đất trời rộng lớn nhưng lại không có chốn nào thuộc về cô.

Dưới lầu chung cư.

Lúc cảnh vệ đi tuần tra, nhìn thấy Hứa Thanh Vi ngồi sững người trên ghế dài, bởi vì cô xinh đẹp nên anh ta quan sát thêm mấy lượt.

Tuần tra một vòng trở về, cô vẫn ở đó.

Tuần tra hai vòng trở về, cô vẫn không động đậy.

Tuần tra ba vòng trở về, cô đã đứng lên rồi.

Cô không rời đi mà có lẽ là vì đêm khuya gió lớn, cô thấy lạnh nên rảo bước qua lại tại chỗ. Sau đó cô lại nhún nhảy quanh ghế dài, muốn làm cơ thể mình ấm lên một chút.

Cảnh vệ nhìn đồng hồ, đã sắp mười hai giờ.

Xét đến sự an toàn, anh ta vẫn tiến tới hỏi cô: “Cô gái, đã muộn thế này rồi, sao cô không về nhà? Cô ở tòa nào?”

Về nhà sao?

Hứa Thanh Vi ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ nhìn ánh mắt quan tâm của cảnh vệ. Cô bỗng nhiên nở nụ cười, nhỏ giọng đáp: “Nhà tôi không phải ở đây.”

Rõ ràng cô đang cười nhưng lại toát ra sự buồn bã khó hiểu khiến người ta không khỏi xót xa.

Cảnh vệ nhất thời không nói được lời nào.

Trợ lý lái xe đưa Cố Hoành về nhà.

Anh ta lái xe vào trong, từ xa xa nhìn thấy Hứa Thanh Vi vợ mới cưới của Boss và cảnh vệ đang đứng ở bên ghế dài, không biết đang nói chuyện gì. Anh ta lái về phía đó theo bản năng.

Xe tiến tới gần, trợ lý dừng lại, hạ cửa sổ xe xuống, đang định gọi Hứa Thanh Vi.

Không ngờ lời cô nói với cảnh vệ lại truyền vào tai trợ lý và Cố Hoành đang ngồi ở hàng ghế sau một cách rõ ràng.

Nụ cười của trợ lý cứng đờ.

Anh ta biết chuyện giữa Cố tổng và Hứa Thanh Vi, năm xưa hai người cũng từng gắn bó keo sơn, ngọt ngào vô cùng. Chỉ là anh ta cũng không hiểu vì sao ba năm trước Cố tổng đột nhiên thay đổi thái độ, từ hôn với Hứa Thanh Vi.

Mặc dù giờ đây Cố tổng kết hôn với Hứa Thanh Vi vì ông cụ nhưng mấy năm nay anh ta đi theo Cố Hoành, biết rõ Cố tổng không thể nào chịu sự khống chế hay sai khiến của người khác. Cho nên, Cố tổng đồng ý lấy Hứa Thanh Vi chưa chắc đã hoàn toàn không có chút tình nguyện nào.

Cố tổng và cô Hứa từng ngọt ngào như vậy, có thời gian anh ta còn cho rằng, tuy đây là hôn nhân mang tính liên hôn gia tộc nhưng cũng có xen lẫn tình yêu thật lòng của hai người. Vậy mà không ngờ hai người lại đi đến mức này.

Rõ ràng bọn họ đã kết hôn nhưng Cố tổng lại chán ghét cô Hứa còn cô Hứa hình như cũng chỉ kết hôn vì sính lễ một tỷ kia. Nếu không, sao lại nói ra câu “nhà tôi không phải ở đây” chứ.

Nói cách khác, dù cô Hứa đã kết hôn với Cố tổng nhưng cô không xem Cố tổng là chồng, không xem nơi này là nhà cô.

Anh ta có thể cảm nhận được trên người Cố tổng ở hàng ghế sau toát ra hơi lạnh. Trên trán anh ta toát mồ hôi hột, chỉ muốn chặt đứt bàn tay lái xe đi lung tung của mình.

Anh ta không dám quay đầu nhìn vẻ mặt của Cố tổng lúc này, chỉ có thể im lặng, hô hấp chầm chậm, cố gắng biến mình thành một người vô hình.

Hứa Thanh Vi lấy điện thoại ra xem giờ, đã qua mười hai giờ, Cố Hoành vẫn chưa về.

Xem ra hôm nay anh sẽ không về nhà, cô có thể yên tâm trở về căn hộ rồi.

Sự cô đơn trong đáy mắt cô giảm bớt, cô nói với cảnh vệ bằng giọng nhẹ nhàng: “Tôi ở căn số sáu, bây giờ tôi lên trên đây.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.