Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 38
Cập nhật lúc: 03/09/2025 09:25
Anh ta mơ hồ nhớ lại lần đầu tiên gặp Hứa Thanh Vi là ba năm trước.
Khi đó Cố Tổng vừa mới gia nhập Cố Thị. Anh ta được ông cụ Cố cử tới trợ giúp cho Cố Hoành. Trong một buổi tối bận rồi, Cố tổng tăng ca tới muộn thì anh ta cũng ở cạnh Cố Hoành.
Trong lúc mệt mỏi buồn ngủ, anh ta bỗng nghe thấy có tiếng bước chân khẽ khàng vang lên. Anh ta vội vàng ngẩng đầu dậy khỏi đống tài liệu đầy ngập mặt liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp xách cơm hộp đang đi tới.
Lúc đó đang là mùa đông, cô gái mặc một chiếc áo len màu trắng dày dặn, phối với chiếc quần bò bó sát trông rất chỉn chu. Cô đội một chiếc mũ tai thỏ trên đầu. Hai chiếc tai nhỏ rủ xuống hai bên. Mũi cô đỏ ửng vì lạnh. Trông cô đáng yêu tới mức khiến người khác như muôn tan chảy.
Anh tơ đơ người cho tới khi cô đi tới trước bàn, đặt nhẹ hộp cơm lên trước mặt anh thì anh mới bừng tỉnh.
Cô ta cười với anh. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai: “Chào anh, anh trợ lý của Cố Hoành phải không? Tôi là Hứa Thanh Vi!”
Hứa Thanh Vi!
Cái tên này đương nhiên anh ta biết. Đây là vợ chưa cưới của Cố tổng.
Anh ta kích động đứng bật dậy, cung kính hỏi: “Xin chào cô Hứa.”
Hứa Thanh Vi bật cười trước hành động của anh ta. Đôi mắt cô cong cong đầy vui vẻ: Không cần khách sao. Anh gọi tôi Thanh Vi là được. Tôi mang đồ ăn đêm tới cho mọi người. Mọi người vất vả rồi.”
Vừa nói cô vừa đặt hôm cơm lên bàn của người trợ lý.
“Anh ăn từ từ nhé, tôi đi tìm Cố Hoành.”
Người trợ lý nhìn theo bóng lưng của Hứa Thanh Vi và không khỏi thở dài: “Người thì đẹp, giọng nói thì ngọt ngào lại dịu dàng, chu đáo. Còn là thiên kim tiểu thư nữa. Đúng là hiếm có!
Chẳng trách Cố tổng chọn cô ấy. Một cô gái tuyệt vời như vậy có ai mà không thích chứ?
Người trợ lý vừa ăn đêm vừa trộm nhìn về phía phòng làm việc. Anh ta cảm thấy tò mò không biết Cố tống trước giờ lạnh như nước đá và cô vợ sắp cưới của mình sẽ nói chuyện với nhau như thế nào.
Không nhìn còn đỡ nhìn rồi khiến anh ta hết hồn.
Trong lúc làm việc, không ai được phép làm phiền Cố tổng. Vậy mà Hứa Thanh Vi lại cướp tài liệu trên tay anh, sau đó mở hộp cơm ra, bày món anh trước mặt anh.
Cố tổng để mặc cho cô làm, khuôn mặt anh dù không để lộ biểu cảm gì nhưng cũng không hề chỉ trích. Thậm chí là còn cưng chiều cô.
Cố tổng chỉ ăn hai miếng mang tính tượng trưng rồi lại lấy tài liệu ra xem tiếp. Hứa Thanh Vi cảm thấy không hài lòng bèn lạch cạch gắp thức ăn đưa tới bên miệng anh: “Nào! A!”
Cố tổng không ăn thì cô cứ thế trợn tròn đôi mắt đen láy nhìn anh.
Anh ta nghĩ, chẳng ai có thể bắt Cố tổng làm điều mình không muốn. Không biết chừng cô Hứa sẽ khiến Cố tổng tức giận mất.
Anh ta đang nghĩ như vậy thì thấy Cố tổng với khuôn mặt lạnh như băng mở miệng ra ngoan ngoãn như một đứa trẻ chấp nhận hành động bón cơm của Cố Hoành.
Người trợ lý bị sốc nặng.
Tiếp đó, Cố tổng ăn hết đồ ăn và bắt đầu làm việc. Thế nhưng Hứa Thanh Vi vẫn không dời đi. Cô tò mò lục lọi đồ đặc trong phòng của anh, sau đó quay trở lại bên cạnh anh.
Dường như cô chê trách Cố tổng không thèm bận tâm tới cô. Cô bước tới bên cạnh anh, sà xuống vai anh, vòng tay qua cổ và ghé sát vào đầu anh. Vai sát vai, mặt chạm mặt cùng anh xem tài liệu.
Khi người trợ lý đang đợi Cố tổng sẽ bốc hỏa thì sắc mặt anh vẫn chẳng chút thay đổi. Anh vẫn vô cùng điềm tĩnh giống như đã quen.
Người trợ lý một lần nữa lại bị sốc nặng.
Đến cuối cùng, có lẽ Hứa Thanh Vi cảm thấy xem tài liệu chán quá bèn đảo đôi mắt xinh đẹp và cười xinh xắn. Sau đó cô gỡ cái mũ tai thỏ trên đầu xuống đội lên đầu anh.
Cuối cùng thì Cố tổng cũng phản ứng lại. Anh chau mày nhìn Hứa Thanh Vi đang đùa nghịch và đưa tay ra.
Trong nháy mắt, người trợ lý cảm thấy cổ ớn lạnh. Anh ta có cảm giác cô Hứa sẽ bị vứt ra ngoài rồi.
Không ngờ, Cố tổng chỉ đưa tay ra khẽ nhéo lên mặt của Hứa Thanh Vi. Anh dịu dàng nói: “Ngoan nào, đừng làm loạn!”
Ôi trời! Lúc này người trợ lý đã bị c.h.ế.t lâm sàng!
Sau khi hoàn thành công việc, người trợ lý cùng hai người họ đi xuống tầng. Tới trước cổng công ty, gió đêm lạnh khiến Hứa Thanh Vi run rẩy. Sau đó cô sà tới trước mặt Cố tổng và nói nũng nịu: “Em lạnh!”
Cố tổng nhìn cô, vẫn với biểu cảm vô tình nhưng lập tức mở cúc áo của mình để cô có thể chui người vào bên trong. Anh ôm cô thật chặt như muốn chắn gió lạnh cho cô.
Lúc này thì trái tim người trợ lý đã hoàn toàn vỡ vụn.
Anh ta đã tạo nghiệp gì vậy, đêm hôm lạnh lẽo phải tăng ca thì cũng thôi, giờ còn phải ăn cơm chó của hai con người này nữa.