Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 57
Cập nhật lúc: 03/09/2025 09:26
Cố Hoành có thể chống đỡ đến bây giờ đã xem như kìm chế rất giỏi, anh gắng gượng thêm nữa e rằng sẽ xảy ra chuyện…
Tô Tử Thiến vô cùng đau lòng, tiếp tục đi về phía anh: “Cố Hoành, anh đừng cố nữa, em tình nguyện dâng hết tất cả cho anh. Em thật sự rất yêu anh, anh cũng yêu em không phải sao?”
Tay cô ta đặt lên vai Cố Hoành.
Giây lát sau, cô ta hét lên một tiếng đau đớn.
Cố Hoành túm c.h.ặ.t t.a.y cô ta xoay ngược ra sau lưng, sải bước xuống giường, kéo thẳng cô ta đến cửa phòng, đẩy cô ta ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
Sau khi trở về phòng, anh lao vào phòng tắm, đứng dưới vòi sen, mở về phía nước lạnh.
…
Lúc Từ Soái chạy đến, nhìn thấy Tô Tử Thiến chỉ quấn khăn lông, vô cùng đáng thương ngồi trước cửa phòng, bộ dạng chật vật, tâm trạng anh ta chùng xuống.
Anh ta hỏi: “Cố Hoành đâu?”
Tô Tử Thiến ấm ức nói: “Cố Hoành đang ở trong đó, anh ấy đuổi tôi ra ngoài, tôi thật sự rất lo sợ anh ấy sẽ xảy ra chuyện! Hu hu hu...”
Từ Soái còn không muốn nhìn cô ta lấy một cái, người phụ nữ không biết điều!
Cố Hoành tìm anh ta là vì anh ta tới lui hộp đêm lâu như vậy, đương nhiên cái gì cũng biết một ít, cũng biết cách giải quyết.
Từ Soái gõ cửa phòng, cửa được mở ra, Cố Hoành quấn khăn tắm, cả người vẫn còn ướt. Ánh mắt anh mê ly hỗn loạn, gần như không đứng vững.
Từ Soái lập tức dìu anh đến ghế sofa, đặt viên thuốc mà anh ta mang đến vào miệng anh, sau đó lấy một chai nước chưa mở trong tủ lạnh cho anh uống.
Chốc lát sau, nỗi đau khổ của Cố Hoành giảm đi hơn một nửa nhưng tác dụng còn lại của thứ đó vẫn khiến anh cau chặt mày, cơ thể cũng còn căng cứng, ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe qua vẻ đau đớn.
Từ Soái thấy vậy, không nỡ để anh đau khổ, nói: “Cố Hoành, hay là anh đừng nhẫn nhịn nữa, dù sao ở đây cũng có sẵn phụ nữ còn là người phụ nữ của anh, ngủ thì cứ ngủ thôi...”
Anh lạnh lùng nhìn sang, anh ta lập tức dừng lại, đổi lời: “Hay là tôi đưa anh về chung cư?”
Trở về chung cư sao?
Trước mắt Cố Hoành bỗng lóe lên hình ảnh run rẩy, co rúm đêm hôm đó của Hứa Thanh Vi với đôi mắt sưng đỏ đầy sợ hãi…
Anh nhắm mắt lại, day trán, im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng bằng giọng khàn khàn: “Không cần đâu, anh đi đi!”
Từ Soái nhướn mày.
Anh không ngủ với Tô Tử Thiến, Từ Soái có thể hiểu được. Dù sao thì người phụ nữ quen ở bên ngoài mà. Nhưng Hứa Thanh Vi là người vợ danh chính ngôn thuận mà sao anh cũng không chịu ngủ cùng?
Thôi bỏ đi. Dù là Tô Tử Thiến hay Hứa Thanh Vi thì anh ta cũng đều không coi trọng. Anh ta cũng chẳng thể nhìn thấu tâm tư của Cố Hoành, càng làm sẽ càng sai mà thôi.
“Thôi được, vậy anh nghỉ ngơi. Tôi đi trước đây!”
Anh ta quay người đi về phía cửa. Mới đi được vài bước thì giọng nói phía sau lại vang lên: “Đợi đã.”
Từ Soái khựng người, quay lại nói bằng giọng chế nhạo: “Đổi ý rồi à?”
Tôn chỉ làm người của anh ta là còn sống còn phải vui, không bao giờ đè nén dục vọng của bản thân. Hơn nữa nào phải Cố Hoành không có gái, hà tất phải khiến mình khó chịu?
Cố Hoành chẳng thèm để ý tới biểu cảm mập mờ của anh ta, chỉ hất cằm về phía cửa: “Đưa cả cô ấy đi đi!”
Đương nhiên Từ Soái biết ‘cô ấy’ ở đây là ai. Anh ta vuốt cằm và chép miệng.
Đúng là đồ độc ác, chẳng cho người ta chút cơ hội nào. Độc ác với mình rồi mà đối với người khác lại càng độc ác hơn!
Cũng phải! Từ khi bố mẹ qua đời và cả người kia ra nước ngoài thì Cố Hoành dường như đã trưởng thành chỉ sau một đêm. Anh trở nên lạnh lùng, thản nhiên giống như là khóa chặt chính mình trong địa ngục tăm tối.
Trên đời này có lẽ chỉ có ông cụ – người nương tựa duy nhất mới có thể khiến anh nhen nhóm một chút ấm áp trong lòng.
Anh ta vốn tưởng Hứa Thanh Vi có thể trở thành người thứ hai. Nhưng kết quả là…
Nghĩ tới Hứa Thanh Vi, Từ Soái lại cảm thấy đau đầu. Lần trước chỉ lừa cô ấy uống có mười chai khiến anh ta cảm thấy vẫn còn hơi ít.
Từ Soái không nghĩ thêm nữa. Anh ta tạo dáng như quỳ xuống của đại thần thời xưa: “Vâng, thần tuân chỉ. Xin hỏi vương thượng còn gì dặn dò nữa không?”
Cố Hoành chỉ ngón tay thon dài của mình về phía cửa, đuổi người không chút thương tiếc: “Mau biến!”
“Tiểu đệ biến ngay đây!”
…
Tô Tử Thiến sốt ruột đợi ngoài cửa. Từ Soái kéo cửa ra, cô ta vội vàng lao lên như muốn vào trong nhìn Cố Hoành. Thế nhưng Từ Soái lập tức đóng cửa lại.
Bụi cửa bay tung, cô ta đỏ mắt nhìn Từ Soái: “Anh làm cái gì vậy? Tôi muốn vào trong!”
Cũng không biết Cố Hoành lúc này thế nào. Cô ta rất lo lắng cho anh.
Từ Soái chẳng buồn nhiều lời. Anh ta khoanh tay trước ngực, nhìn cô ta bằng vẻ trịch thượng: “Cố Hoành muốn được nghỉ ngơi, bảo tôi đưa cô về.”