Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 80:
Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:34
Chữ “hiểm.” cuối cùng còn chưa nói ra, anh ta đã nghe thấy tiếng cúp máy dứt khoát ở đầu bên kia, chỉ còn lại tiếng báo máy bận tút tút tút tút.
Từ Soái chớp mắt, lại chớp mắt.
Vậy là sao? Là không muốn nghe chuyện liên quan đến Hứa Thanh Vi à?
Anh ta ném điện thoại xuống, hai tay đan vào nhau đặt sau đầu, dựa vào ghế sofa, lắc đầu thở dài. So với tâm tư phụ nữ không hiểu thấu, anh ta càng cảm thấy tâm tư của Cố Hoành mới là không thể hiểu thấu.
Cố Hoành cúp máy, sau đó hung hăng ném điện thoại lên giường, ba chữ Hứa Thanh Vi khiến đầu anh còn đau hơn lúc nãy gấp mấy lần.
Anh nhắm mắt lại, thử để mình quên đi những lời Từ Soái nói với anh nhưng càng muốn quên đi thì nó lại càng rõ ràng vô cùng.
…
Bên phòng VIP.
Hứa Thanh Vi đã liều hết sức đấu tranh với Bàng Hải nhưng vẫn không thể thoát khỏi. Ngược lại, Bàng Hải giống như vờn mèo chơi đùa với cô. Tay chân cô đánh vào người hắn chẳng khác nào gãi ngứa, hắn không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Cô mệt đến mức thở hổn hển, mồ hôi nóng trên trán không ngừng chảy. Cô cảm thấy sức lực của mình đang dần biến mất, sắp kiệt sức.
“Hết sức rồi sao?”
Bàng Hải nhếch mép cười, khinh thường quan sát cô từ trên xuống dưới, bóp khớp xương hai tay mình kêu răng rắc khiến người ta nghe mà không ngừng phát run.
“Vậy thì đến lượt tôi!”
Bàng Hải bước nhanh tới, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Hứa Thanh Vi, kéo cô đến sofa. Giây lát sau, hắn đè cô ngã xuống, bước chân qua, một châm giẫm lên ghế sofa, cơ thể áp phía trên Hứa Thanh Vi.
Một tay hắn vỗ vào mặt Hứa Thanh Vi, cười dữ dằn: “Ranh con, lần đầu tiên tôi gặp được một người phụ nữ hăng hái như cô, rất hợp sở thích tôi. Chi bằng cô đi theo tôi, tôi bao cô ăn ngon uống ngon!”
Tay chân Hứa Thanh Vi bị đè không thể động đậy, cô cong môi cười: “Anh nằm mơ đi!” Nói xong, cô dùng hết sức lực còn lại trên người mình cắn vào gan bàn tay hắn, tay Bàng Hải lập tức chảy máu.
Mùi m.á.u hoàn toàn kích thích thú tính của Bàng Hải, hắn gằn giọng nói: “Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!”
Hắn trở tay tát vào mặt Hứa Thanh Vi làm cô choáng váng đầu óc, sau đó cô nghe thấy tiếng xé rách, cảm giác phía trước người mình lành lạnh…
Trong lúc tuyệt vọng, Hứa Thanh Vi nghiêng đầu qua. Cửa phòng riêng đóng không kín, xuyên qua khe hở, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Cố Hoành…
Cô sợ mình bị ảo giác nên cố gắng mở mắt, trợn tròn nhìn qua. Người đàn ông này sớm đã khắc sâu trong tâm trí cô nên cô sẽ không thể nhận nhầm được.
Là anh ấy, đúng là anh ấy!
Khoảnh khắc này cô giống như đang chìm trong vực thẳm, chỉ bắt gặp duy nhất một đường sáng chiếu len lỏi vào trong.
Cô vừa mới khẳng định chắc chắn thì bóng hình của Cố Hoành đã vội lướt qua cánh cửa. Cô há hốc miệng, tưởng chừng như sắp bật ra tên của anh.
Chỉ cần cô gọi thì có lẽ anh sẽ nghe thấy.
Thế nhưng cuối cùng cô đã nghiến chặt răng để không để bản thân phát ra âm thanh. Tuy vậy thì khoảnh khắc này trong đầu cô biết rất rõ.
Cô ngẩng đầu nhìn Bàng Hải, đôi mắt dần trở nên đỏ ngàu.
Cố Hoành nói trợ lý gọi điện cho Hứa Thanh Vi. Người trợ lý gọi tới chung cư nhưng không có ai nghe máy, thậm chí là gọi cả tới nhà cô thì phía bên đó cũng nói rằng Hứa Thanh Vi không về nhà.
Anh lái xe như bay tới câu lạc bộ, thế nhưng anh không biết Hứa Thanh Vi đang ở phòng nào. Điện thoại của Tứ Soái liên tục không gọi được. Anh bắt người phục vụ nói cho anh biết Từ Sóai ở đâu và lao đi như mũi tên.
Anh vốn nhìn chăm chăm về phía trước thế nhưng khi đi ngang qua một căn phòng thì anh bỗng cảm thấy lòng nặng trĩu tới kỳ lạ bèn dừng bước.
Người quản lý đi ngay sau anh suýt nữa thì tông trúng người anh. Người này cũng vội vàng dừng lại, lau mồ hôi trán và thấp giọng hỏi: “Cố tổng, sao thế?”
Đôi mắt Cố Hoành sâu thẳm, môi anh khẽ mím lại, ánh mắt hiện lên vẻ âm u. Anh mặc kệ người quản lý, cứ thế quay gót đi vòng trở lại.
Người quản lý chẳng hiểu mô tê gì nhưng cũng không dám hỏi, đành lật đật đi theo.
Cố Hoành đi tới một căn phòng vừa nãy đi ngang qua khiến anh cảm thấy bất an. Căn phòng được khóa chặt, kín như bưng. Anh đưa tay ra nắm lấy nắm cửa, từ từ đẩy ra.
Hứa Thanh Vi lấy hết sức lực, bùng ra khỏi sự kìm kẹp của Bàng Hải. Cô vung tay lên, hai ngón tay ghim thẳng vào mắt của Bàng Hải.
Cơ thể Bàng Hải toàn là cơ bắp cuồn cuộn, dù cô có đánh hắn thì cũng chẳng có tác dụng gì. Thế nhưng mắt chính là điểm yếu nhất. Do hắn thấy Hứa Thanh Vi yếu rớt nên đã không đề phòng. Trong nháy mắt, hắn đã phải bụm lấy mắt của mình và hự lên một tiếng nặng nề.
Hứa Thanh Vi nắm lấy cơ hội, cong đầu gối, dùng cả người đẩy hắn ra. Bàng Hải đau tới mức chật vật, cơ thể hắn cong lại, không thể nào mà đè lên cô được nữa.