Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 93

Cập nhật lúc: 10/09/2025 16:11

Cố Hoành nhìn ông cụ, mấp máy môi nhưng không nói gì.

Ông cụ cười và lắc đầu: “Bởi vì trong lòng cháu, mẹ là người gần gũi nhất. Là người cháu có thể tựa vào.”

“Con người mà, thường bộc lộ tính cách xấu nhất của mình đối với người mà mình gần gũi nhất. Bởi vì họ hi vọng người đó có thể bao dung tất cả cho họ. Ở chỗ của người đó, họ tìm được lối ra.”

“Sau khi bố cháu không còn, cháu bèn đóng cửa trái tim mình lại, để không ai có thể tiến vào sâu bên trong con người cháu. Từ đó, cháu cũng không thể hiện cái tính nóng nảy của mình nữa. Nhưng cháu nghĩ xem, cháu đã bộc lộ cảm xúc đó với Hứa Thanh Vi bao nhiêu lần rồi?”

“Vì vậy trong lòng cháu, có phải Hứa Thanh Vi đã trở thành người gẫn gũi nhất rồi không? Cháu cưới cô ấy có phải là vì muốn giữ cô ấy bên cạnh, thế nhưng có phải càng vậy lại càng xa cách?”

Ông cụ Cố đưa tay lên, vỗ vào n.g.ự.c anh: “Suy nghĩ cho kỹ vào!”

Cố Hoành cùng ông cụ ăn một bữa cơm sau đó không ở lại lâu. Anh lái xe rời đi. Cô Lâm nhìn theo chiếc xe dần biến mất giữa màn đêm bèn phàn nàn: “Muộn thế này rồi, sao ông không giữ cậu lại ngủ, mai hẵng đi. Hơn nữa, chắc là cậu chủ và thiếu phu nhân lại cãi nhau, tâm trạng không tốt nên mới về nhà tìm sự an ủi đấy.”

Ông cụ Cố cười đầy tinh anh: “Nó không phải về tìm sự an ủi đâu, nó về tìm cớ đấy.”

Cô Lâm nói: “Thưa ông, có thể giữa chúng ta có khoảng cách thật nhưng sao lời của ông khó hiểu thế ạ.”

Ông cụ Cố chẳng buồn nói với cô ấy, chỉ quăng một câu: “Đúng là đầu gỗ!”

Hứa Thanh Vi cuộn mình trong chăn, cơ thể toát mồ hôi. Cô nóng tới mức không thể ngủ được bèn đạp chăn ra.

Thanh Vi cầm điện thoại lên xem tin nhắn, là tiền thường cho tin đăng về Bàng Hải đã vào tài khoản.

Cô đặt điện thoại xuống, định ngủ tiếp thì bất ngờ cánh cửa bị đẩy ra. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cơ thể cao vời vợi của Cố Hoành đang từ từ tiến vào.

Sao anh ấy lại quay lại rồi?

Hứa Thanh Vi nhìn chăm chăm cho tới khi Cố Hoành đi tới bên giường. Anh đút tay túi quần, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt âm sầm nhìn cô đầy băng giá. Lúc này cô mới giật mình và khẳng định đây không phải là ảo giác.

Đêm hôm khuya khoắt, anh ấy trở về không phải là vì trước đó cô chọc giận anh nên giờ anh cố tình về để hành hạ cô đấy chứ?

Suy nghĩ chợt thoáng qua khiến cơ thể Hứa Thanh Vi run lên. Sắc mặt cô tái nhợt.

Cố Hoành dường như hiểu được suy nghĩ của cô bèn chau mày. Bàn tay đút trong túi quần của anh khẽ siết lại. Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc, cuối cùng chỉ nói đúng một câu: “Ông nội bảo tôi tới.”

Hứa Thanh Vi sững sờ. Chuyện cô bị bệnh, sao ông nội lại biết chứ?

Cố Hoành sẽ không tự kiếm chuyện bằng cách đi nói cho ông nội. Bố cô cũng không biết cô bị bệnh nên cũng không thể đi báo ông được. Lẽ nào…là trợ lý nói?

Thế nên lúc này Cố Hoành mới bị ông nội ép tới bệnh viện ở cùng cô?

Cô vẫn còn nhớ, khi Cố Hoành không trở về sau khi kết hôn, anh cùng Tô Tử Thiến đi Đức chơi, do mẹ cô gọi điện nói cho ông cụ mà ông bèn ép anh quay về. khoảng thời gian đó, sự giày vò mà anh gây ra cho cô khiến cô tới tận bây giờ vẫn còn run run khi nhớ lại.

Lần này không phải là anh lại tưởng rằng cô mách lẻo nên lại chơi trò mèo vờn chuột đấy chứ?

Hứa Thanh Vi thật sự sợ lắm rồi. Lúc cô không ốm đã chẳng làm gì được anh chứ đứng nói là lúc yếu như một con gà rù thế này. Cô chẳng buồn nghĩ thêm, cứ thế lên tiếng: “Không cần nữa, một mình tôi ở lại đây là được rồi. Anh đi đi. Phía bên ông nội, tôi sẽ nói khéo để anh không thấy phiền!”

Để anh không thấy phiền sao…

Không biết có phải là đêm khuya tĩnh lặng hay không mà anh bỗng cảm thấy trái tim mình có sự thay đổi. Anh không còn bị cơn giận che mờ mắt nữa. Đôi mắt anh sáng rõ hơn bất cứ lúc nào. Anh nhìn Hứa Thanh Vi trong căn phòng tối đen với vẻ sợ hãi không thể che giấu của cô.

Cô rất sợ anh. Sợ hơn cả lúc trước nhìn thấy anh trong chung cư.

Đôi mắt Cố Hoành càng lúc càng tối xuống. Môi anh mím chặt. Khuôn mặt tuấn tú khiến người khác không thể nhìn thấu. Bàn tay anh thì siết lại.

Anh không nói gì, chỉ đứng im ở đó. Hứa Thanh Vi không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì. Cô vốn mới đạp chăn ra nên hơi lạnh, giờ bầu không khí này lại càng khiến cô trở nên lạnh hơn. Cơ thể cô không ngừng run rẩy.

Bỗng nhiên, cô thấy Cố Hoành đưa tay về phía mình. Cô co rúm người theo phản xạ. Cố Hoành đanh mắt. Tay anh khựng lại nhưng nhanh chóng lại đưa về phía cô.

Hứa Thanh Vi cứ thế trượt qua đầu bên kia. Anh chộp lấy cổ tay cô một cách chính xác và kéo cô lại một cách dễ dàng.

Cô nín thở. Hai tay hai chân bắt đầu giãy giụa. Cô không muốn bị anh hành hạ thêm một chút nào nữa. Thế nhưng tay Cố Hoành giống như gọng kìm kẹp chặt cổ tay cô. Cô không thể nào nhúc nhích, đành dùng tay còn lại cạy ra, cạy không được thì cô cắn.

Cố Hoành không ngờ cô lại phản ứng mãnh liệt như vậy. Anh vừa bị cô cắn vừa bị cô đạp. Anh bỗng nổi đóa lên bèn ghì tay cô xuống giường bệnh. Tay còn lại anh nhanh chóng kéo chăn trùm lên người cô. Cả tay và chân cô đều bị bọc trong chăn để cô không giãy giụa được nữa. Anh ôm cô vào lòng và cũng nằm xuống. Cách một lớp chăn, anh ôm cô thật chặt khiến cô không thể cử động.

Hứa Thanh Vi vẫn không chịu bị khuất phục. Cô nghiến răng, nhìn chăm chăm Cố Hoành còn ra sức đối kháng lại với anh.

Đôi mắt sâu thăm thẳm của anh nhìn cô chăm chăm. Anh nhếch miệng giống như đang cười cô rằng cô không biết tự lượng sức mình.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.