Dụ Hôn - Chương 118

Cập nhật lúc: 25/12/2025 09:05

Kết quả là! Kết quả là tất cả phụ nữ trên bàn tiệc đều tỏ ra khâm phục và cảm ơn sự chu đáo, lịch thiệp của anh, thế là trong suốt bữa tiệc không có một nữ diễn viên nào động đến rượu.

Nam Tê Nguyệt chỉ thiếu nước c.h.ử.i thề ngay tại chỗ!

Rõ ràng biết cô vừa nhìn thấy chai whisky là mắt đã sáng rực lên, vậy mà lão hồ ly này lại cố tình ra lệnh không cho ai uống.

Nam Tê Nguyệt vốn định nổi loạn một chút, lén lút định nhân lúc Lục Bắc Đình không để ý mà rót rượu, nhưng trời không chiều lòng người, những hành động nhỏ nhặt này làm sao thoát khỏi mắt của lão hồ ly.

Dưới ánh mắt của mọi người, ánh nhìn của Lục Bắc Đình quá mãnh liệt, vì không muốn gây chú ý nên cô đành phải dẹp đi ý định.

Tuy tửu lượng của cô không tốt nhưng cô có vị giác để thưởng thức rượu, cô có một trái tim yêu mến mọi loại rượu ngon trên đời.

Vừa nghĩ đến việc bị Lục Bắc Đình quản thúc không cho uống rượu là cô lại hận đến nghiến răng.

“Vẫn còn giận à?” Lục Bắc Đình vừa lên xe đã nâng tấm ngăn trong xe lên, khẽ liếc mắt thấy cô gái này nhíu mày, phồng hai má lên là biết cô đang giận không nhẹ.

Đây là một chiếc xe mới, không gian bên trong rộng rãi hơn chiếc Maybach trước đó rất nhiều. Nam Tê Nguyệt nhận ra đây là một chiếc Rolls-Royce, tuy trong lòng đã đoán được tại sao anh đột nhiên đổi xe, nhưng bây giờ đang hờn dỗi với anh, những suy nghĩ khác đều bị cô ném sang một bên.

Cô hất cằm, bây giờ trong đầu chỉ nghĩ đến những điều xấu của Lục Bắc Đình.

“Về nhà em sẽ mở hết tủ rượu whisky của anh, mở một chai uống một ngụm, uống xong một ngụm lại mở chai mới, uống không hết em đổ đi hết!” Nam Tê Nguyệt hừ một tiếng, không muốn ngồi quá gần anh, nhích người sang một bên, trong xe vốn đã rộng rãi, bây giờ giữa hai người như có một con sông Ngân Hà ngăn cách.

Lục Bắc Đình đã uống không ít, ý cười lan tỏa, giọng nói hơi khàn khàn đầy từ tính: “Tàn nhẫn vậy sao? Em nỡ à?”

Không cho uống rượu liền giận dỗi, thói quen bắt nạt người nhà đúng là đã được nuôi dưỡng rồi. Nhưng Lục Bắc Đình lại thích cảm giác này.

Nam Tê Nguyệt hừ lạnh: “Cũng không phải tiền em mua có gì đâu mà không nỡ?”

“Uống lẫn lộn các loại rượu sẽ dễ say hơn.” Lục Bắc Đình ngả người ra sau, bắt chéo chân, tư thế rất thoải mái.

“Say cũng không cần anh quản.” Từ lúc anh lên xe Nam Tê Nguyệt đã không thèm nhìn anh một cái, bây giờ trực tiếp quay gáy về phía anh.

Ý cười của Lục Bắc Đình càng đậm hơn, anh nhắc nhở: “Em say rồi, có lẽ anh sẽ gặp họa đấy.”

Nam Tê Nguyệt lập tức quay đầu lại, không hiểu gì mà trừng mắt nhìn anh: “Liên quan gì đến anh?”

Cái gì mà cô say thì anh sẽ gặp họa! Cô không cần anh hầu hạ!

“Chẳng lẽ cô Lục đã quên lần trước say rượu đã làm gì với tôi rồi sao?” Lục Bắc Đình nhướn mày, một tay chống vào vị trí giữa, sau đó nửa người nghiêng về phía cô, như thể cố ý, giọng anh nhuốm đầy ý cười, hơi thở thoảng mùi rượu whisky.

Ký ức đã c.h.ế.t đột nhiên tấn công não bộ, Nam Tê Nguyệt không thể tránh né, đưa tay dùng chút sức đẩy anh ra. Thấy anh phối hợp nằm yếu ớt sang một bên, cô hừ một tiếng thật mạnh, sau đó giả vờ bình tĩnh nói: “Sợ rồi à?”

Sợ? Anh sao có thể sợ? Anh ngược lại còn rất mong chờ.

“Sợ gì chứ, có gan thì cứ tới đi.” Lục Bắc Đình rất biết điều không tiếp tục lại gần trêu chọc cô, thu lại một chút ý cười, ôn tồn nói, “Đừng giận nữa, sau này muốn uống có thể chọn một thời điểm thích hợp, anh uống cùng em.”

Nước hoa Bodymist

“Tối nay không thích hợp à?” Nam Tê Nguyệt cũng không phải thật sự muốn vì chuyện nhỏ này mà giận dỗi với anh. Chính cô cũng không hiểu tại sao tính khí của mình ngày càng thất thường, dường như chỉ cần đối mặt với anh là cô lại không chút e dè mà làm nũng.

“Ừm, tối nay không thích hợp.” Lục Bắc Đình kiên nhẫn giải thích với cô, “Tối nay đưa em về nhà mừng sinh nhật mẹ, sợ em uống rượu lát nữa sẽ đau đầu.”

Theo lệ thường, vào ngày sinh nhật của bà Lâm Dao, bà đã sớm cùng ông Lục Hoài Minh bay đến một hòn đảo nhỏ ở nước ngoài. Nhưng năm nay lại là một ngoại lệ.

Lục Bắc Đình mới nhận được tin nhắn của bà Lâm Dao hai tiếng trước, thúc giục anh tối nay cùng Nam Tê Nguyệt về nhà cắt bánh kem. Chắc là ý định nhất thời, nếu không đã không thông báo gấp gáp như vậy.

Nam Tê Nguyệt nghe thấy lời này liền lập tức ngẩng đầu, sau khi kinh ngạc, vẻ mặt trở nên có chút bối rối: “Hôm nay sinh nhật mẹ? Sao bây giờ anh mới nói với em? Xong rồi, xong rồi, em chưa chuẩn bị quà gì cả!”

Đây có phải là con trai ruột không vậy? Chẳng lẽ quên cả sinh nhật mẹ mình?

Lục Bắc Đình khẽ cong môi, giọng điệu thoải mái: “Đã sớm bảo tài xế đi chọn rồi.”

“Thật qua loa.” Nam Tê Nguyệt lẩm bẩm một tiếng, nhưng giờ này cũng không kịp đi chọn quà nữa, đành phải cúi đầu suy nghĩ lát nữa gặp mặt sẽ nói thêm vài câu tốt đẹp để dỗ người vui.

“Sinh nhật trước giờ mẹ chỉ đón cùng bố, nói là nhìn thấy anh và anh cả cô đơn lẻ bóng là thấy phiền, nên anh và anh cả rất ít khi về đúng ngày. Trước đây tặng quà mẹ cũng không nhận, mỗi năm chỉ ước mình sớm ngày được bế cháu.” Nói đến đây, Lục Bắc Đình đột nhiên dừng lại cười một tiếng, nhìn Nam Tê Nguyệt với ánh mắt đầy ẩn ý.

Nam Tê Nguyệt ngẩn người, trong đầu cắt lấy mấy chữ cuối cùng trong đoạn nói của anh lúc nãy.

Sớm ngày được bế cháu.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.