Dụ Hôn - Chương 186
Cập nhật lúc: 25/12/2025 09:18
Cặp đôi này đang chơi trò cosplay trong truyền thuyết sao?
Anh ta bày tỏ sự hiểu biết và tôn trọng, nhưng vai diễn này có hơi bị đảo lộn không?
Lục Bắc Đình, đạo diễn Lục, tổng giám đốc Lục, cosplay mèo lớn?
Càng nghĩ càng thấy vô lý.
Khải Ni liếc nhìn Nam Tê Nguyệt một cái, ánh mắt này đầy ý tứ.
Chơi cũng phong phú ghê.
“Ăn cơm chung là do bên Tần Vũ đề nghị, nếu không muốn ăn thì quay xong video là về.” Lúc đầu Khải Ni cũng thấy kỳ lạ, tự dưng lại mời ăn cơm, nhưng nghĩ lại Tần Vũ là người tốt, cũng quen biết Nam Tê Nguyệt nên mới đồng ý.
Thái độ coi thường người khác của quản lý Tần Vũ năm xưa đến giờ anh ta vẫn còn ấm ức trong lòng, bây giờ có cơ hội, anh ta phải cho đối phương biết thế nào là cao không thể với tới!
Chiều sau khi rời khỏi đoàn phim, Nam Tê Nguyệt và nhóm của mình trực tiếp đi gặp Tần Vũ. Mấy tháng không gặp, Nam Tê Nguyệt bận đóng phim, thời gian này cũng không quan tâm nhiều đến Tần Vũ nên câu mở đầu rất thật lòng: “Lâu rồi không gặp, cậu đang quay chương trình gì ở đây vậy?”
Tần Vũ ôm lấy trái tim nhỏ bé, vẻ mặt bị tổn thương: “Chị không biết em đang quay chương trình ở đâu thì còn có thể thông cảm, chị không biết em đang quay chương trình gì, đây chẳng phải là làm tổn thương em sao.”
Nam Tê Nguyệt vung tay qua, cười nói: “Nói chuyện cho đàng hoàng.”
“Quay một chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nam, khá hot, tên là ‘Thần tượng xuất hiện’, cô em gái nhỏ của chị cũng đang theo dõi, đêm ra mắt tối qua em còn gặp cô ấy một lần.” Tần Vũ vừa đi cạnh vừa liếc nhìn cô.
Tiểu Linh Đang đi theo sau nhíu mày, luôn cảm thấy tần suất Tần Vũ nhìn nghệ sĩ nhà mình quá cao.
Nam Tê Nguyệt gật đầu: “Không ngờ cậu còn nhớ nó, con bé thích theo đuổi thần tượng nên những dịp như thế này chắc chắn sẽ không vắng mặt nó. Nhưng không phải cậu đã ra mắt rồi sao, lại tham gia tuyển chọn một lần nữa?”
Tần Vũ: “…”
Cậu ta nghẹn họng, cười nói: “Chị à, em đi làm giám khảo.”
Nam Tê Nguyệt mím môi, tiếp tục gật đầu: “Lợi hại!”
Quay video không tốn nhiều thời gian, Nam Tê Nguyệt khi làm việc rất hiếm khi NG, nếu không phải đứng cạnh Ngụy Bân thì đa số đều một lần xong. Lần này quay tuyên truyền cũng thế, mười phút là xong.
Tần Vũ khẽ thở dài một tiếng: “Hiệu suất công việc của chị Tê Nguyệt bây giờ ngày càng cao rồi.”
“Cậu cũng vậy.” Tâng bốc nhau chẳng phải chỉ cần mở miệng thôi sao.
“Thật sự không ăn cơm cùng nhau à?” Tần Vũ níu kéo.
“Không cần, tôi còn có việc, để lần sau.” Nam Tê Nguyệt đưa tay ra hiệu cho Tiểu Linh Đang lấy điện thoại, vào Wechat chọc thẳng vào avatar của Lục Bắc Đình gửi một loạt biểu cảm.
Nam Tê Nguyệt: [Mèo lái mô tô.jpg]
[Em đến rồi, mau đón nha.jpg]
[Tan làm cấp tốc.jpg]
Tần Vũ thấy cô vội vàng nên cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ ngẫm lại câu nói “để lần sau” mà khóe miệng có chút đắng chát.
Lần sau không biết là khi nào.
Định vị khác nhau, hướng phát triển cũng khác nhau, cậu ta và Nam Tê Nguyệt trong tương lai có lẽ rất ít khi có hợp tác mới.
“Còn nhìn nữa, người ta giờ có tài nguyên, sắp lên hàng đầu rồi, chẳng coi ai ra gì.” Quản lý bên cạnh Tần Vũ châm chọc.
“Người coi thường người khác chưa bao giờ là cô ấy.” Tần Vũ liếc nhìn quản lý, sắc mặt hơi lạnh.
Quản lý sững sờ, mím môi, không nói gì.
Trở về nhà nghỉ, Lục Bắc Đình đã đứng ở cửa đón, trên người đã mặc quần áo sạch sẽ, ôm Nam Tê Nguyệt hít hà mùi hương trên người cô.
“Em chỉ ở với Tần Vũ hai mươi phút sau đó liền vội vã quay về gặp anh, thấy em chu đáo chưa.” Nam Tê Nguyệt véo véo mũi anh, ngửi thấy trong phòng có mùi sữa, lúc này mới phát hiện trên bàn có một bát sữa hầm…
Hầm cái gì cô không biết, nhưng nhìn một cái là có thể nhận ra là đồ bổ.
“Mẹ gửi tới, anh mượn bếp của nhà nghỉ, vừa hầm xong đó.” Lục Bắc Đình đặt cô xuống, bưng lên trực tiếp đút cho cô một miếng.
“Anh hầm à?” Nam Tê Nguyệt chu môi, lại ăn một miếng.
“Ban ngày người trong đoàn phim không ở nhà nghỉ, ở đây không ai nhận ra anh.” Lục Bắc Đình đưa tay lau khóe môi dính sữa của cô, trong lòng tính toán thời gian, tự nhủ cố gắng chịu đựng thêm hai tháng nữa. Hai tháng sau Nam Tê Nguyệt sẽ đóng máy trở về Bắc Thành, lúc đó anh sẽ chăm cô lại.
Gầy như thế này, e là phải chăm rất lâu.
Nam Tê Nguyệt không biết anh đang nghĩ gì, yên lặng chấp nhận được đút, rồi tranh thủ trả lời tin nhắn của Khương Hữu Dung trong Wechat.
Khương Hữu Dung: [Chị, chị hỏi anh rể khi nào về.]
Nam Tê Nguyệt: [Hửm?]
Khương Hữu Dung: [Em về cùng anh ấy, tiết kiệm tiền.]
Nam Tê Nguyệt càng nghi ngờ hơn, quay đầu lại nói: “Dung Dung nói muốn về Bắc Thành cùng anh.”
Lục Bắc Đình gật đầu: “Ừm, nó không đến thăm em à?”
Nam Tê Nguyệt không hiểu: “Sao anh không ngạc nhiên chút nào?”
“Nó đi máy bay của anh đến, ông ngoại bảo nó tiện thể đến thăm em, lúc đó lại cùng anh về.” Lục Bắc Đình đút hết bát sữa hầm bong bóng cá, liếc nhìn màn hình điện thoại của cô, “Cô bé này cũng khá hoang dã nhỉ, đến xem đàn ông chứ không thèm đến xem chị gái.”
Nam Tê Nguyệt nhất thời không biết nên tập trung vào từ nào, vừa buồn cười vừa bất lực: “Chưa tới kỳ nghỉ Quốc khánh, đường xa xôi vậy mà chạy tới đây đu idol là đủ liều rồi, nó còn phải đi học nên em cũng không gọi nó qua.”
Giải thích xong, cô nhướng mày hỏi: “Máy bay của anh? Chuyên cơ riêng? Và ông ngoại cũng biết?”
Lục Bắc Đình cũng cười theo: “Ừm, mới mua, anh đặt tên cho nó là Bôn Nguyệt.”
Nam Tê Nguyệt tiêu hóa một lúc.
Thật là một cái tên hay “Bôn Nguyệt”.
(Bôn nguyệt: Chạy về phía mặt trăng)
