Dụ Hôn - Chương 2
Cập nhật lúc: 25/12/2025 08:45
Thực ra cũng là về để tổng kết năm và nghe mắng.
Vừa không có thành tích vừa không có bạn trai, chắc chắn sẽ làm ông cụ Khương tám mươi mấy tuổi tức c.h.ế.t.
“Ối chà, cô gái ăn mặc như kẻ trộm này là ai vậy?” Một giọng nói đáng ăn đòn vang lên từ phía sau khiến Nam Tê Nguyệt giật mình.
Cô đứng yên, lười quay lại để ý đến người đó. Ánh mắt cô kiên định nhìn vào cánh cổng lớn trước mặt, hít một hơi thật sâu, đang từ từ lê bước vào trong thì người phía sau đã xách cô lên như xách một con gà con.
“Khương Bách Xuyên! Đồ khốn này…” Nam Tê Nguyệt bị ném sang một bên, chưa kịp đứng vững thì đã bị cái cây sào cao hơn cô hai mươi lăm centimet này giật phăng kính râm và khẩu trang, để lộ ra đôi mắt nai long lanh nước và vẻ mặt đang c.h.ử.i thề.
Khương Bách Xuyên cười, chế nhạo cô một tiếng: “Ồ, thì ra là đại minh tinh trong truyền thuyết nhà chúng ta.”
Ba chữ “đại minh tinh” được cậu ta nhấn mạnh, Nam Tê Nguyệt vừa nghe đã biết cậu ta cố tình.
Giao thừa năm nay có tuyết rơi, sân bóng rổ gần khu nhà có rất nhiều trẻ con đang đắp người tuyết, tiếng cười đùa vui vẻ vọng lại. Nam Tê Nguyệt hừ một tiếng không thèm để ý đến cậu ta, cúi đầu, trong lòng nghĩ chắc bên trong cũng náo nhiệt như vậy.
Cho nên nếu cô bước vào chắc chắn sẽ phá vỡ sự náo nhiệt đó.
Thế là bước chân đang định tiến lên lại như mất hết dũng khí mà lùi lại một bước.
“Được rồi, đúng là không biết đùa.” Khương Bách Xuyên vỗ nhẹ vào vành mũ của cô, kéo tay cô đi vào trong, “Về đến nơi rồi còn định rút lui à, những lời mắng mỏ đó có lời nào là chưa từng nghe qua đâu?”
Chưa kịp chột dạ cô đã bị kéo vào nhà.
Tiếng ồn ào trong phòng khách đột ngột im bặt khi cô xuất hiện.
Nam Tê Nguyệt cười gượng, lúng túng liếc một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người ông cụ Khương đang ngồi ở ghế chính.
Những người ngồi trong phòng đều giả vờ điềm tĩnh, ngồi ngay ngắn uống trà, chỉ chờ ông cụ lên tiếng.
“Sao lại mang thứ này về?” Câu hỏi này của ông cụ Khương đầy vẻ mỉa mai. Ngoài Nam Tê Nguyệt đang ngơ ngác, những người còn lại đều hiểu ý, im lặng không nói gì.
Chính Khương Bách Xuyên cũng ngẩn người một lúc, định thần lại mới biết là đang hỏi mình. Cậu ta đi thẳng đến ngồi xuống ghế sofa, tự rót cho mình một tách trà nóng, khóe miệng khẽ giật: “Nhặt ở ngoài cổng.”
Nam Tê Nguyệt nghe xong khóe miệng cũng giật theo.
Ông cháu hai người thật thanh cao, đầu năm mới lại lôi cô ra làm trò cười.
Khương Hình thấy tình hình căng thẳng bèn ho nhẹ một tiếng, vẫy tay ra hiệu cho Nam Tê Nguyệt lại ngồi: “Đừng đứng đó nữa, bên ngoài tuyết đang rơi phải không, sao đến mà không tự vào, đứng ngoài đó bao lâu rồi?”
Lời này cố ý nói cho ông cụ Khương nghe. Nam Tê Nguyệt lén liếc nhìn, giọng lí nhí giả vờ ấm ức: “Cảm ơn cậu đã quan tâm, cháu mới đến thôi ạ.”
Quả nhiên, ông cụ Khương nghe xong lòng mềm đi, nhưng vẫn giữ thể diện, nghiêm mặt nói: “Sao, một năm không gặp, không biết chào hỏi ai nữa à?”
Nam Tê Nguyệt cúi đầu nhận lấy tách trà mà Khương Hình đưa tới, nghe ông cụ nói xong liền vội vàng ngẩng đầu chào một lượt tất cả mọi người trong nhà.
Ông cụ Khương: “…”
Ông cụ Khương không nói gì. Dưới sự uy nghiêm của ông, mọi người không đoán được thái độ của ông ra sao, cứ thế ngồi im một lúc lâu, cuối cùng cũng đợi được ông lên tiếng lần nữa: “Ngày mai nhà họ Lục sẽ đến chúc Tết, chuẩn bị cho tốt vào.”
Nhà nào lại đến chúc Tết vào mùng một chứ?
Nam Tê Nguyệt mím môi, tim đập thình thịch.
Khương Hình ngập ngừng, bất giác hỏi: “Cậu con trai út nhà họ Lục về rồi sao?”
Ông cụ bình thản đáp: “Ừ.”
Nghe vậy, tim Dương Ngọc Mai thắt lại, khóe môi đang mỉm cười lập tức cứng đờ.
Đến nhà vào mùng một, lại đúng lúc cậu con trai út nhà họ Lục về nước, ý nghĩa của chuyện này là gì, những người có mặt ở đây đều hiểu quá rõ.
Tuy ông cụ Lục đã mất nhưng hôn ước định bằng miệng năm đó vẫn còn. Nhà họ Lục lại là người trọng chữ tín, con cháu họ đều xem đó là thật. Hơn nữa, nhà họ Lục bây giờ không còn ông cụ Lục nữa, chỉ có thể dựa vào hôn ước này mới có thể duy trì mối quan hệ lâu dài với nhà họ Khương.
Sau màn chào hỏi, Nam Tê Nguyệt bị gọi riêng lên phòng sách. Cửa vừa đóng, Nam Tê Nguyệt lập tức nhảy dựng lên: “Ông ngoại!”
“Ai là ông ngoại của cô!” Ông cụ Khương lườm cô một cái.
“Ông ngoại!” Nam Tê Nguyệt xù lông, không thèm ngồi ghế mà ngồi xổm xuống bên cạnh ông cụ làm ra vẻ đáng thương.
“Đừng gọi tôi.” Trái tim tám mươi mấy tuổi của ông cụ Khương sắp phải lo đến vỡ nát rồi.
“Thủ trưởng Khương…” Nam Tê Nguyệt xìu xuống.
“Hừ, thật khách sáo.” Ông cụ Khương vươn vai, thái độ nghiêm nghị.
Thấy vậy Nam Tê Nguyệt cũng lười làm nũng nữa, đứng dậy đi sang phía đối diện ngồi xuống, uể oải gục đầu lên bàn, giọng nói nghèn nghẹt: “Nhà họ Lục muốn liên hôn với nhà họ Khương. Ông ngoại, ông quên là cháu họ Nam, không phải họ Khương sao?”
Ông cụ Khương liếc cô một cái, chỉ một cái nhìn thôi cũng đủ tức: “Ngồi thẳng lên rồi hẵng nói chuyện với tôi.”
Nam Tê Nguyệt ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy: “Ông có nghe cháu nói không ạ?”
“Cô có phải người nhà họ Khương hay không là do tôi định đoạt.” Ông cụ trầm giọng thở dài, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc vòng bình an được buộc bằng sợi dây đỏ, “Đeo cái này vào, từ ngày mai, cả năm không được tháo ra.”
