Dụ Hôn - Chương 29
Cập nhật lúc: 25/12/2025 08:50
Lục Bắc Đình ở đây một lúc, ngoài Giản Cam ra không thấy bố của Đậu Đậu đâu, bèn kéo kéo chiếc mũ Pikachu của Đậu Đậu, hạ thấp giọng: “Bố ruột của con đâu?”
Đậu Đậu chớp chớp mắt, ăn quả nho Nam Tê Nguyệt vừa rửa từ trong bếp mang ra, bĩu môi nói: “Không có bố ruột, chắc là c.h.ế.t rồi ạ.”
Lục Bắc Đình: “…”
Có lẽ anh đã hiểu ra điều gì đó.
Thực ra ban đầu anh định theo Nam Tê Nguyệt lên đây là vì lo cô một mình phải tiếp đãi một gia đình ba người sẽ có vẻ quá cô đơn.
Còn bây giờ phát hiện ra, làm gì có gia đình ba người nào.
Như vậy thì sự xuất hiện của anh ở đây có phần đột ngột.
Người được Đậu Đậu gọi là Đại Cam từ phòng ngủ ra đã bận rộn trong bếp, không lâu sau đã làm mấy đĩa salad hoa quả mang ra, “Nhà tôi chưa sửa xong nên tạm ở nhờ nhà Nguyệt Nguyệt, không làm phiền hai người chứ?”
Nam Tê Nguyệt lau khô tay đi theo, nghe vậy liền lườm Giản Cam một cái.
Rõ ràng biết cô và Lục Bắc Đình là tình hình gì mà còn cố tình hỏi vậy.
Lục Bắc Đình mỉm cười: “Không phiền đâu.”
Tối qua ở sân bay vội vã chia tay nên anh chỉ chú ý đến Đậu Đậu chứ không để ý nhiều đến người đứng bên cạnh. Bây giờ ngồi cùng nhau, Lục Bắc Đình càng nhìn càng thấy người trước mặt có chút giống ai đó.
Lần đầu gặp mặt đã thấy Đậu Đậu giống ai đó, bây giờ lại thấy mẹ của Đậu Đậu hình như đã gặp ở đâu rồi.
Lục Bắc Đình có linh cảm rằng cảm giác rợn người này không phải vô cớ, nhưng trong đầu lại hoàn toàn không có manh mối nào.
“Giới thiệu một chút nhé, Lục Bắc Đình, chồng… mới cưới của tớ.” Nam Tê Nguyệt ngồi giữa, sắp xếp phần giới thiệu chính thức cần có.
Giản Cam mỉm cười: “Biết chứ, biết chứ, bố nuôi của con trai tớ mà, ngưỡng mộ đã lâu.”
Nam Tê Nguyệt: “…”
“Giản Cam, mẹ ruột của Đậu Đậu.” Nam Tê Nguyệt có chút tê liệt, giới thiệu xong liền vươn tay ôm Đậu Đậu vào lòng mình.
Cứ tưởng anh sẽ trả lời một câu “xin chào” hay gì đó khác, nhưng người này lại có biểu cảm thay đổi tinh vi trên khuôn mặt khi nghe thấy tên Giản Cam.
“Em vừa nói gì?” Dường như Lục Bắc Đình đã tìm thấy hai từ quen thuộc này trong kho ký ức của mình.
Nam Tê Nguyệt hơi ngẩn người: “Mẹ ruột của Đậu Đậu ạ.”
“Không đúng.” Ánh mắt Lục Bắc Đình dừng lại trên vầng trán không có tóc mái của Giản Cam, khẽ nhíu mày, “Em vừa nói, Giản Cam.”
“Đúng vậy, Giản Cam.” Nam Tê Nguyệt nhìn qua lại hai người, “Anh phản ứng lớn như vậy làm gì, trước đây quen nhau à?”
Câu cuối cùng vừa dứt, Giản Cam sững sờ một lúc, đ.á.n.h giá Lục Bắc Đình, “Không phải đâu, không thể chứ.”
Từ lúc trưởng thành cô ấy đã theo người đó, hoàn toàn không có cơ hội kết giao với người khác giới.
Một lúc sau Lục Bắc Đình khẽ cúi mi mắt, cười nói: “Không quen, chỉ là tên nghe quen tai.”
Tất cả nghi ngờ vì một cái tên đã được chứng thực, Lục Bắc Đình liếc mắt nhìn Đậu Đậu đang được Nam Tê Nguyệt ôm trong lòng, không nói nên lời là cảm giác gì.
Anh không quen Giản Cam nhưng lại quen ảnh của Giản Cam.
Lục Bắc Đình không nói thẳng, đưa lại cuốn truyện tranh trong tay cho Đậu Đậu, “Đậu Đậu, sinh nhật vui vẻ, hôm khác bố nuôi lại đến thăm con.”
Đậu Đậu chớp chớp mắt: “Vâng ạ, bố nuôi.”
“Tôi tiễn anh.” Nam Tê Nguyệt đứng dậy đi theo, rõ ràng không hiểu chuyện vừa rồi là sao, nhưng cảm thấy sắc mặt Giản Cam không được tốt, bèn đi theo nói, “Tối nay em thực sự có việc không thể về ăn cơm với anh được, anh giúp em nói với bố mẹ một tiếng.”
Lục Bắc Đình đứng ở cửa, muốn xoa đầu cô nhưng lại nhớ ra mình vừa mới chạm vào giày, đành gật đầu, “Ừm, ra ngoài chú ý giữ ấm.”
Nam Tê Nguyệt gật đầu, quay đầu lại nhìn một cái, bí ẩn theo ra khỏi nhà rồi kéo tay áo Lục Bắc Đình: “Anh… nghe thấy tên Giản Cam từ đâu vậy?”
Như không muốn bị người trong nhà phát hiện, cô cố ý khép cửa lại.
Lục Bắc Đình nhìn biểu cảm của cô, hỏi ngược lại: “Em thật sự không biết?”
“Có lẽ em biết, nhưng hình như lại không biết.” Nam Tê Nguyệt dựa vào phản ứng của anh mà đoán ra một phần sự việc. Thực ra bao nhiêu năm qua cô cũng rất tò mò bố ruột của Đậu Đậu là ai, nhưng chuyện này trong lòng Giản Cam là một cái gai, Giản Cam không muốn nói thì cô cũng chẳng thể biết.
Còn bây giờ cô chắc chắn Lục Bắc Đình quen người đó.
“Tôi cần về xác nhận.” Lục Bắc Đình trầm ngâm, tạm thời chưa cho cô câu trả lời.
“Ừm, xác nhận xong thì báo cho tôi một tiếng nhé.” Biểu cảm của Nam Tê Nguyệt có chút buồn bã, “Người đó có thân với anh không? Tại sao anh lại kết bạn với một tên cặn bã?”
Lục Bắc Đình: “…”
Không hiểu vì sao anh lại thấy trong ánh mắt Nam Tê Nguyệt có một chút bực bội đang dần ngưng tụ.
“Đừng nghĩ nhiều, tôi sẽ không đâu.” Lục Bắc Đình đẩy cửa ra hiệu cho cô vào, thấy cửa đã đóng hẳn mới quay người rời đi.
Đúng là một cú sốc trời giáng.
