Dựa Vào Hóng Chuyện Để Sống Sót Chốn Hậu Cung - Chương 19: Món Quà Chia Tay

Cập nhật lúc: 29/12/2025 08:27

Sắc mặt Tiểu Doãn T.ử nghiêm nghị, tuyệt đối không phải đang nói đùa.

Ngọc Dung cười tự giễu, cũng phải thôi, ai lại muốn kết làm đối thực với một nữ t.ử chốn lãnh cung như mình chứ?

Chẳng những không giúp ích được gì, lại còn năm lần bảy lượt đòi cái này, xin cái nọ.

Hợp tan êm đẹp luôn là nguyên tắc sống của Ngọc Dung.

Đã đành đối phương muốn chia tay, hà tất phải mặt dày mày dạn níu kéo làm gì.

Nếu cưỡng cầu giữ được Tiểu Doãn Tử, liệu sau này mình có thể ngăn cản An Tần tiếp tục đưa ra yêu sách không?

Hiển nhiên là không thể.

Đã không làm được, vậy thì chi bằng chia tay trong êm đẹp.

"Chúc huynh tiền đồ như gấm, tình nghĩa mấy ngày nay ta xin ghi nhớ trong lòng. Nếu sau này có việc cần dùng đến ta, huynh cứ việc mở lời." Ngọc Dung dứt lời, cười nhạt một tiếng, "Ta chỉ là cung nữ lãnh cung, e rằng huynh chẳng có việc gì cần cầu đến ta, tốt nhất cũng mong huynh vạn sự hanh thông, không bao giờ phải cầu đến ta."

Nếu phải cầu cạnh đến một cung nữ lãnh cung, e là tình cảnh lúc đó cũng chẳng mấy tốt đẹp gì.

Sắc mặt Tiểu Doãn T.ử có chút dịu lại.

Đầu óc hoàn toàn không đau nhức, chứng tỏ nữ t.ử này thực tâm chúc phúc cho hắn, không hề có ý dây dưa, cũng chẳng phải lạt mềm buộc c.h.ặ.t, lấy lui làm tiến.

Chẳng lẽ mình đã nghĩ sai rồi sao?

Ngọc Dung nói tiếp: "Mấy món đồ huynh tặng gần đây giá trị không nhỏ, ta sẽ từ từ tích cóp bạc để trả lại huynh."

Tiểu Doãn T.ử đáp: "Không cần đâu."

Ngọc Dung cúi đầu cười khẽ, cái bóng trên mặt đất kéo dài, nàng hạ giọng nói: "Ta trước nay không thích nợ ai cái gì."

Trong lòng Tiểu Doãn T.ử khẽ động, hắn đang định nói gì đó thì thấy Ngọc Dung đưa cho mình một cái túi vải nhỏ: "Tặng cho huynh, không ngờ đây lại là món quà chia tay."

Tiểu Doãn T.ử hỏi: "Đây là cái gì?"

"Thứ đồ quê mùa không đáng giá bao nhiêu." Ngọc Dung nhắc nhở Tiểu Doãn Tử, "Trời không còn sớm nữa, huynh đi đi, sau này nhớ bảo trọng."

Tiểu Doãn T.ử ngập ngừng: "Cô cũng bảo trọng."

Trong lòng Ngọc Dung đắng chát, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười: "Ta sẽ bảo trọng."

Một lần từ biệt, đôi ngả chia ly, ai nấy đều an yên.

Đi được hơn mười bước, Tiểu Doãn T.ử không kìm được quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy gió sương lạnh lẽo, Ngọc Dung vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh trăng xuyên qua kẽ lá tùng chiếu rọi lên thân hình mảnh mai, toát lên vẻ cô tịch, thần sắc ảm đạm lẻ loi.

Trước kia gặp Ngọc Dung, nàng luôn giảo hoạt lanh lợi.

Trèo tường đè lên người hắn, ngược lại còn trách móc hắn không đúng.

Chặn đường hắn, hùng hồn đòi kết làm đối thực.

Ra vẻ bí hiểm kể cho hắn nghe chuyện cổ hủ của Lương công công, nàng lúc nào cũng tươi cười như vậy, thế mà giờ đây lại lạc lõng đến thế ư?

Tiểu Doãn T.ử cảm thấy không đành lòng, muốn quay lại khuyên nàng trở về.

Hắn dừng bước, khựng lại một chút rồi siết c.h.ặ.t nắm tay.

Nếu ngay cả một nữ t.ử mới quen biết vài ngày mà cũng không nỡ buông bỏ, thì làm sao có thể làm nên đại sự?

Tiểu Doãn T.ử quyết tâm, lặng lẽ quay về điện T.ử Thần.

Lý Thành bước tới đón, dâng trà nói: "Hoàng thượng mọi sự vẫn thuận lợi chứ ạ?"

Chẳng hiểu sao, trong lời nói của Tiểu Doãn T.ử lại mang theo chút sầu muộn: "Cố Ngọc Dung không hề níu kéo chút nào, nàng ấy quang minh lỗi lạc, khiến Trẫm cảm thấy mình cứ như kẻ phụ bạc vậy."

Lý Thành cười bồi: "Hoàng thượng khéo đùa."

Tiểu Doãn T.ử lấy túi vải ra đưa cho Lý Thành: "Cố Ngọc Dung tặng cho Trẫm đấy, ngươi xem thử là cái gì?"

Lý Thành mở túi vải ra, ồ lên một tiếng: "Đây là địa khương ở lãnh cung mà."

"Địa khương là thứ gì?" Tiểu Doãn T.ử không hiểu.

Lý Thành giải thích: "Địa khương có vị ngọt thanh, thứ này ở lãnh cung có không ít, nhưng rễ cắm rất sâu, vì thế cực kỳ khó đào, nhất là vào mùa đông, trời đất đóng băng lại càng khó đào hơn."

Tiểu Doãn T.ử thắc mắc: "Nàng ấy tặng Trẫm cái này để làm gì?"

Trong túi vải còn có một mảnh vải rách, trên đó viết một dòng chữ bằng than.

Lý Thành cung kính dâng lên cho Tiểu Doãn Tử: "Hình như là thư Cố cô nương gửi cho Hoàng thượng."

Đã không còn là đối thực với Hoàng thượng nữa, Lý Thành đổi cách xưng hô gọi Ngọc Dung là cô nương.

Tiểu Doãn T.ử nhận lấy mảnh vải, bên trên có vẽ một gương mặt cười, dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết rằng: Nếm thử địa khương ta đào đi, ta chưa bao giờ chiếm không tiện nghi của ai đâu nhé.

Tiểu Doãn T.ử sững người.

(Hết chương 19)

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.