Đừng Cười! Đây Là Phim Kinh Dị [vô Hạn] - Chương 51: Ván Bạch Kim

Cập nhật lúc: 24/12/2025 19:21

Ba ngày sau, thủ lĩnh của Trầm Đảo là Giang Hà đã đi tới bệnh viện trung tâm số hai.

Năm nay anh ta 38 tuổi, tuy gần tứ tuần nhưng vẫn mày kiếm lãng tử, phong độ nhẹ nhàng, chỉ có một vết sẹo kéo dài đến xương quai xanh bên gáy, có thể thấy lúc trước cũng là người từng giãy giụa từ lằn ranh sinh t.ử mà trở về.

Lúc đó Phó Lam Dữ đang ngồi ở mép giường, không nhanh không chậm gọt táo cho Kiều Vân Tranh, cô nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, thấy người đến xa lạ thì cảnh giác đứng dậy.

“Ngài tìm ai?”

Giang Hà khách khí mỉm cười: “Tôi tìm Kiều Vân Tranh.”

“... Lão đại?”

Kiều Vân Tranh nhìn thấy anh ta, rõ ràng cũng cảm thấy có chút bất ngờ, nhất thời muốn ngồi dậy, nhưng bị Giang Hà ngăn lại.

“Đừng nhúc nhích, cứ nằm yên đi, tôi không có việc gì, chỉ là nhận được điện thoại của Cảnh tiên sinh, nên muốn đến thăm cậu.”

Cái gọi là Cảnh tiên sinh, tự nhiên là Cảnh Hạc.

Cảnh Hạc đã báo cho Giang Hà về tin tức cái c.h.ế.t của Trịnh Trác, cũng như sự thật Kiều Vân Tranh còn sống.

“Nói thật, Vân Tranh, tôi cũng không ngờ, cậu và Trịnh Trác lại đi đến bước đường này.”

Về chủ đề Trịnh Trác, Kiều Vân Tranh khó tránh khỏi hồi tưởng lại khoảnh khắc bị phản bội, anh khẽ nhắm mắt lại, trông có vẻ mệt mỏi.

“Tôi cũng không ngờ.”

“Vậy cái c.h.ế.t của Trịnh Trác...”

Phó Lam Dữ bên cạnh nghe vậy, lạnh lùng mở miệng: “Trịnh Trác nói Vân ca c.h.ế.t trong trò chơi như thế nào, chính hắn ta cũng c.h.ế.t như thế đó.”

Trịnh Trác đã nói dối tất cả thành viên của Trầm Đảo, bao gồm cả Giang Hà, rằng Kiều Vân Tranh đã c.h.ế.t cháy trong trò chơi. Vậy nên, cô cũng “ăn miếng trả miếng”, thiêu Trịnh Trác cùng chiếc ghế bành thành tro tàn.

Nhân quả báo ứng, chưa bao giờ sai lệch.

Giang Hà là người thông minh, anh ta lập tức hiểu ra mọi chuyện. Anh ta thở dài, thần sắc vừa thấu hiểu vừa mang theo vài phần tiếc nuối.

“Trịnh Trác đã làm sai, đây cũng là cái giá anh ta phải trả, không thể oán trách ai khác.”

Từ khoảnh khắc nhận được điện thoại của Cảnh Hạc, anh ta đã hiểu rằng Trịnh Trác vì một mục đích bí mật nào đó mà đã chọn con đường ti tiện nhất.

Đương nhiên, cuối cùng hắn ta cũng phải trả một cái giá đắt t.h.ả.m trọng.

“Tôi vẫn luôn nghĩ, Trịnh Trác và cậu đều là những người chơi có thiên phú cực cao, sớm muộn gì cũng có thể thoát khỏi trò chơi này, giành lại tự do.” Giang Hà thở dài một tiếng, “Ai ngờ dã tâm của Trịnh Trác lại lớn hơn tôi tưởng rất nhiều. Tình cảm nhiều năm như vậy, thế mà anh ta lại ra tay sát hại cậu.”

“Đối với tôi, những ký ức đã qua sớm đã không đáng một xu.” Kiều Vân Tranh trầm giọng nói, “Dù sao anh ta cũng đã bị trừng phạt rồi, về người này, sau này tôi không muốn nhắc lại nữa.”

Khi cần quên thì hãy quên, sinh mệnh vốn dĩ rất ngắn ngủi, nên dành thời gian và tinh lực cho những người và những việc đáng giá hơn.

Giang Hà theo bản năng nhìn về phía Phó Lam Dữ, như suy tư điều gì đó.

“Vân Tranh, vậy vị này là…”

“Người yêu của tôi, Phó Lam Dữ.”

Kiều Vân Tranh trả lời một cách dịu dàng và trịnh trọng. Phó Lam Dữ cũng không tỏ vẻ bất kỳ dị nghị nào, chỉ khẽ gật đầu chào Giang Hà.

Giang Hà nhìn chăm chú Phó Lam Dữ rất lâu, thần sắc bỗng nhiên có chút hoảng hốt, như thể nhớ lại chuyện cũ xa xưa.

Cuối cùng, anh ta cười, mang theo vài phần vui mừng của một người anh cả: “Tốt quá rồi, có người bầu bạn thật là tuyệt vời. Nhìn hai người các cậu, tôi lại nhớ đến mình năm đó.”

Kiều Vân Tranh nói: “Chờ thêm xong trận Bạch Kim tháng sau, anh sẽ được giải thoát rồi.”

“Đúng vậy, tôi cũng hy vọng như thế.”

“Chờ kết thúc trò chơi xong, anh đi thành X rồi thì không định quay lại nữa sao?”

Giang Hà cười cười: “Không quay lại đâu. Có lẽ… chúng ta sau này cũng sẽ không gặp lại nữa.”

Kiều Vân Tranh hơi giật mình: “Vì sao? Cho dù anh đi thành X, chúng ta cũng không đến mức…”

“Bởi vì tôi đi thành X là để hoàn thành lời hứa với một người nào đó, tôi sẽ chỉ ở đó một tháng thôi.” Giang Hà vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, sau một lúc lâu, hốc mắt anh ta ửng đỏ, “Sau đó tôi sẽ đi thực hiện nguyện vọng. Vì nguyện vọng này, tôi đã đợi sáu năm rồi.”

Lời vừa nói ra, không chỉ Kiều Vân Tranh mà ngay cả Phó Lam Dữ cũng cảm thấy hoang mang. Cô không nhịn được hỏi: “Là… nguyện vọng có liên quan đến trò chơi sao?”

Giang Hà hỏi lại: “Phó tiểu thư hiện tại là cấp bậc gì?”

“Bạch Kim 1.”

“Thì ra cô và Vân Tranh đều là Bạch Kim.” Anh ta gật gật đầu, “Có thể các cô chưa từng nghe nói qua, tôi cũng chưa từng nhắc đến với Vân Tranh. Sau khi thăng lên Bạch Kim, hệ thống sẽ mở ra trạm kiểm soát ẩn.”

Phó Lam Dữ và Kiều Vân Tranh liếc nhìn nhau, cô khó hiểu truy vấn: “Trạm kiểm soát ẩn gì? Giang tiên sinh có tiện tiết lộ thêm một chút không?”

“Cô nhìn xem mặt dây chuyền của mình, có xuất hiện biến hóa gì không?”

“Anh nói là hình ảnh trên mặt dây chuyền?” Kiều Vân Tranh hình như có điều ngộ ra, “Đúng là sau khi thăng lên Bạch Kim thì có. Tôi là chữ thập, còn cô ấy là đồng hồ quả quýt.”

Anh và cô, hay nói cách khác, tất cả những người chơi mà hai người quen biết, hễ thăng lên cấp Bạch Kim thì mặt dây chuyền sẽ hiện ra hình ảnh đặc biệt.

Hiện tại có ba loại hình ảnh: chữ thập, đồng hồ quả quýt và bia mộ.

Chỉ là mọi người đều không rõ lắm, những hình ảnh này rốt cuộc có tác dụng gì.

Giang Hà từ cổ áo kéo ra mặt dây chuyền của mình. Quả nhiên, dưới đáy mặt dây chuyền, có hình ảnh bia mộ màu bạc ẩn hiện.

“Năm đó, khi tôi vượt qua một trận Bạch Kim, tôi đã kết minh với một người chơi xa lạ. Khi thông quan, anh ấy vô tình nhắc đến việc muốn nhanh chóng kết thúc Bạch Kim 4, mở ra trạm kiểm soát ẩn, có lẽ là để có thể gặp lại người anh trai đã mất của mình.”

“Khi đó tôi còn hoàn toàn không biết gì về chuyện này, nhưng cảm thấy đó là một cơ hội, nên vẫn luôn giữ liên lạc với anh ấy. Sau này, rất lâu sau đó, anh ấy nói với tôi rằng mình cuối cùng đã nhận được tấm thẻ khế ước màu vàng đó, có thể đi tìm anh trai mình.”

“Từ đó về sau, anh ấy cứ như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, tôi chưa từng gặp lại anh ấy nữa.”

Những người biết được bí mật này phải có cơ duyên xảo hợp, ngay cả trong đội ngũ người chơi Bạch Kim, họ cũng thuộc số ít.

Không biết là do vết thương cũ chưa lành, hay do nghe những lời Giang Hà nói, Kiều Vân Tranh chợt thấy đầu óc choáng váng, tim đập nhanh một cách vô cớ.

Anh lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi: “Vậy bây giờ, anh đã biết sự thật về việc đối phương rời đi chưa?”

“Tôi biết rồi,” Giang Hà nói, “Nhưng tôi không thể nói cho các cậu.”

“...Vì sao?”

“Đây không phải chuyện tốt lành gì, nếu có thể, tôi hy vọng các cậu sẽ không bao giờ nếm thử nó.”

Kiều Vân Tranh trầm mặc hồi lâu, thần sắc hơi ảm đạm, cuối cùng khẽ lên tiếng: “Được.”

Nghe Giang Hà lại nói: “Trước đây tôi đã rất muốn cậu kế nhiệm vị trí thủ lĩnh mới của Trầm Đảo, giờ Trịnh Trác đã c.h.ế.t, vị trí này càng không ai thích hợp hơn cậu. Vân Tranh, cậu...”

“Tôi cũng đã nói với anh rồi, tôi không có tình cảm sâu đậm với Trầm Đảo, ở lại đây chỉ vì có anh mà thôi.” Kiều Vân Tranh bình tĩnh lắc đầu, “Lão đại, khi anh rời Trầm Đảo, đó cũng là lúc tôi rời Trầm Đảo. Cao Dương có thực lực không tồi, tính cách lại ổn trọng kiên định, anh có thể tin tưởng cậu ấy.”

Anh không có dã tâm như Trịnh Trác, cũng không có sứ mệnh hay ý thức trách nhiệm phải bảo vệ tổ chức. Anh là một người bình thường, có những nguyện vọng bình thường nhất, chỉ cần có thể dốc toàn lực bảo vệ những người thân cận nhất là đã đủ mãn nguyện rồi.

Giang Hà có thể hiểu được, nên không miễn cưỡng nữa, chỉ tiếc nuối thở dài, rồi khẽ mỉm cười.

“Được, tôi tin tưởng người cậu đề cử sẽ không sai.”

Anh ta cúi xuống, vỗ vỗ vai Kiều Vân Tranh, lời nói thấm thía.

“Lần gặp mặt này, cứ coi như là chúng ta từ biệt. Con đường của cậu còn rất dài, người yêu vẫn còn bên cạnh, phải biết trân trọng thật tốt.”

Kiều Vân Tranh nhìn anh ta, ngữ khí kiên định: “Tôi nhớ rồi, lão đại.”

Hai bàn tay họ trong một khoảnh khắc nắm chặt lấy nhau.

Giang Hà lại chào Phó Lam Dữ, rồi xoay người thong dong rời đi, không hề quay đầu lại.

Phó Lam Dữ đứng ở cửa, nhìn theo bóng dáng anh ta càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất ở cuối hành lang.

Thân ở trong hệ thống, mỗi người đều phải chuẩn bị sẵn sàng cho sự ly biệt bất cứ lúc nào. Có lẽ đây đã là một kết cục không tồi, ít nhất còn có thể giữ được ký ức trọn vẹn.

Dù không hẹn ngày gặp lại, cũng có thể tự lừa mình một sự viên mãn.

*

Kiều Vân Tranh nằm viện một tháng, sau đó lại về nhà tĩnh dưỡng thêm một tháng.

Với vết thương của anh, hai tháng căn bản không thể hoàn toàn bình phục, nhưng hệ thống không chờ đợi ai, nhiệm vụ xuyên qua cưỡng chế vào cuối tháng vẫn phải chấp hành theo lẽ thường.

Về điều này, mọi người đều rất lo lắng sốt ruột.

“Lam Lam, cậu đi cùng Kiều tiên sinh thật sự không thành vấn đề sao?” Bạch Sanh vẫn luôn nhắc nhở Phó Lam Dữ, “Ván Bạch Kim toàn là ma quỷ thôi, cậu là con gái, lại còn phải bảo vệ Kiều tiên sinh...”

“Tớ là con gái, nhiều năm như vậy cũng đã vượt qua rồi, có gì là tớ không thể thu phục?”

Bạch Tiêu ôn tồn khuyên nhủ: “Lam Lam, hay là anh đi cùng Kiều tiên sinh, anh phải đến tháng sau mới cưỡng chế xuyên không, tháng này vừa vặn không có việc gì.”

Cố Mặc Trì cũng bày tỏ thái độ: “Tôi đi cũng được, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo đảm Kiều tiên sinh bình an vô sự.”

Phó Lam Dữ cười như không cười ngước mắt liếc nhìn: “Hai vị đây là không tin tưởng thực lực của tôi sao?”

“Không không, chúng tôi không có ý này.”

“Tôi biết, tôi nói đùa thôi.” Cô một lần nữa cúi đầu, nhìn về phía thẻ khế ước trong tay, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, “Đây là chuyện của hai chúng tôi, không cần liên lụy đến người khác. Mọi người cũng đừng lo lắng, tôi đã dám quyết định như vậy, tức là đã có nắm chắc rồi.”

Kỷ Linh nhíu mày: “Em có mấy phần nắm chắc?”

“Năm sáu phần thôi.”

“...Năm sáu phần?”

“Linh tỷ, năm sáu phần không ít đâu.” Phó Lam Dữ nói, “Dù sao, cho dù là trong trạng thái bình thường xuyên qua ván Bạch Kim, cũng không ai dám nói mình có mười phần nắm chắc.”

Cô lấy ra cây bút mực đen bên cạnh, thuần thục ký tên mình lên thẻ khế ước.

Sau đó cô đứng dậy, khi ra đến cửa thì nói lời tạm biệt với họ, tự nhiên như thể muốn đi dạo phố vậy.

Kỷ Linh đi ra ban công, xuyên qua cửa sổ, thấy Phó Lam Dữ đi xa qua vườn hoa dưới lầu, và khi rẽ ở khúc cua, cô theo thói quen châm một điếu thuốc.

Cô ấy lặng im một lúc lâu, rồi khẽ thở dài.

“Tôi có thể hiểu được, từ góc độ của Lam Lam mà nói, dù ai đi cùng Kiều tiên sinh cũng không thích hợp bằng chính cô đi.”

Đối phương là người mình yêu, dù cho con đường phía trước có núi đao biển lửa, cô cũng muốn cùng anh xông pha.

Mọi người trong lòng đều hiểu rõ, Phó Lam Dữ nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thật ra lần này, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng Kiều Vân Tranh chịu c.h.ế.t bất cứ lúc nào.

Mỗi một ván Bạch Kim đều có thể là đường một chiều.

...

Cuối tháng ba, tiết trời đầu xuân.

Phó Lam Dữ ở lại nhà Kiều Vân Tranh một đêm, chiều hôm sau, cả hai cùng lúc xuyên không.

Tầm nhìn tối đen dần tan biến, hai người mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng trong một thị trấn nhỏ cổ kính, đổ nát. Bố cục của thị trấn này mang đậm phong cách phương Tây, thoạt nhìn có lẽ lại là một câu chuyện lấy bối cảnh nước ngoài.

Phó Lam Dữ đang nhanh chóng lục tìm trong đầu xem có câu chuyện kinh dị nổi tiếng nào lấy bối cảnh nước ngoài không, chợt nghe thấy Kiều Vân Tranh ho khan một tiếng bên cạnh, cô vội vàng quay đầu lại.

“Anh không sao chứ?”

Sắc mặt Kiều Vân Tranh rất tái nhợt, anh ôm lấy vết đao c.h.é.m ở ngực, một lát sau mới hoàn hồn, thở dài lắc đầu.

“Không sao, vào game có chút không quen.”

Người chơi từng bị thương, từ hiện thực vào game, trạng thái các mặt đều sẽ suy yếu gấp bội, huống chi là anh bị trọng thương như vậy.

Nhưng ngay khoảnh khắc nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ cách đó không xa, anh lập tức buông tay, thẳng lưng, thần sắc cũng ngay sau đó khôi phục như thường.

Vĩnh viễn không được để lộ điểm yếu cho đối thủ, đây là quy tắc đầu tiên.

Không lâu sau, các người chơi tập trung trên đường phố thị trấn, lần này có ba nữ bốn nam, tổng cộng bảy người.

Sau khi vào Bạch Kim cục, số lượng người chơi được ghép đôi mỗi ván tương đối ít đi, bảy tám người là chuyện thường, thỉnh thoảng ghép đôi được mười người trở lên đều được xem là sự kiện ngoài ý muốn.

Biển lớn đãi cát, những người có thể sống sót đến bây giờ đều là tinh anh trong tinh anh.

Có một gã cơ bắp mặc áo thun ngắn tay, trông hơn ba mươi tuổi, cánh tay xăm trổ đầy mình, cười lạnh đ.á.n.h giá ba người chơi nữ ở đây một lượt.

Ánh mắt đó rõ ràng không phải là sắc tâm, mà là ánh mắt suy tính và mưu đồ.

Anh ta đang tính toán sẽ ra tay với ai trước.

Ở Bạch Kim cục, mọi người thường không còn đặt hy vọng vào việc vi phạm quy tắc và quỷ quái g.i.ế.c người, họ càng có xu hướng tự mình động thủ, diệt trừ được một người cũng là tốt.

Thế nhưng các cô gái cũng không phải dễ chọc.

Cô gái tết tóc b.í.m thấp nghiêng một bên ở ngoài cùng bên trái, trông rất dịu dàng và xinh đẹp, nhưng vừa mở miệng lại đặc biệt chanh chua.

“Nhìn cái gì đấy đại ca? Người có thể vào Bạch Kim cục đều không dễ g.i.ế.c đâu, tỉnh táo lại đi, có công phu này còn không mau chạy vào nhà.”

Một cô gái tóc ngắn nhuộm bạc cá tính khác, nghe vậy cũng bật cười.

“Xin khuyên chư vị một câu, đều xuyên không lâu như vậy rồi, những gã đàn ông khinh thường người chơi nữ cuối cùng có kết cục thế nào, hy vọng các anh có thể lĩnh ngộ.”

“...” Gã cơ bắp khinh thường quay đầu, “Thật lười phải nói nhảm với mấy bà mấy chị.”

Trong tình thế giây tiếp theo có khả năng cầm d.a.o đổ máu, ngay cả sự khách sáo giả dối cơ bản nhất cũng không cần duy trì.

Bảy người cảnh giác lẫn nhau, cùng nhau đi về phía xa.

Cách họ hơn trăm mét, có một tòa nhà hai tầng mái đỏ tường trắng có sân vườn rất nổi bật.

Khi họ đến gần, thấy trên cửa dán một tờ giấy in giống như bố cáo.

Đọc kỹ, đó giống như một bài đồng d.a.o ngoại văn.

Be ware the stare f ryshaw.

She had n children nly dlls.

And if yu see her in yur drea.

Be sure yu never, ever screa

Phó Lam Dữ và Kiều Vân Tranh liếc nhìn nhau, biểu cảm của cô, trong phút chốc trở nên vô cùng ngưng trọng.

Bài đồng d.a.o này xuất phát từ một bộ phim kinh dị kinh điển, cô vẫn còn nhớ rõ.

Ánh mắt trừng trừng Mary Shaw,

Lũ rối con thơ ôm chặt nào.

Con trẻ hậu bối ghi nhớ kỹ,

Gặp mụ trong mơ chớ hét gào.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.