Dưới Ngọn Núi Cao - Chương 52: Cô Ấy Là Cái Ác Đã Bị Thanh Trừng (2)

Cập nhật lúc: 13/12/2025 07:03

Sau này, Thành Trại không còn, thực ra trước khi bị tháo dỡ đã có dấu hiệu, các băng đảng liên tục thay máu, Hồng Nghĩa liên tục thoái lui, cho đến khi những tòa nhà mục nát như tổ kiến đó hoàn toàn sụp đổ.

Bọn họ chuyển đến Tiêm Sa Chủy, thuê lại vũ trường của riêng mình, nhóm anh em ngày xưa vẫn tụ tập, nhưng cuộc sống lại không thể ngăn cản được những thay đổi. Địa bàn không ngừng thu hẹp, công việc ngày càng căng thẳng, Tống Chiêu dùng t.ì.n.h d.ụ.c và bạo lực để trút bỏ sự bất an trong lòng, về sau nữa, sau khi Luân Châu c.h.ế.t, để giữ vững mảnh đất cuối cùng này, Trần Nghĩa đã đồng ý gặp mặt người của bang Tụ Long.

Sợ bọn chúng dùng kế "điệu hổ ly sơn", Tống Chiêu ở lại vũ trường trấn giữ, Trần Nghĩa dẫn theo phần lớn anh em, dự đoán hôm nay sẽ có một trận ác chiến. Tống Chiêu và những người còn lại canh giữ, mí mắt phải không ngừng giật, hút hết nửa hộp t.h.u.ố.c thì nghe tin nói CID [*Cảnh sát hình sự Hong Kong, chuyên trách trấn áp tội phạm băng đảng] đột nhiên hành động, Tống Chiêu lớn tiếng kêu không ổn.

Cô phóng chiếc mô tô cà tàng vội vã đến phố Bảo Lặc, quả nhiên hai bên đã bắt đầu động thủ, m.á.u văng tung tóe trên người Trần Nghĩa, sau bao ngày kìm nén, anh ấy gần như phát điên, Tống Chiêu nhảy khỏi xe mô tô, không kịp quan tâm đầu gối bị trầy xước.

"Đi mau!"

"Sao em lại đến đây?" Trần Nghĩa đột nhiên nhìn thấy cô, từ liều mạng biến thành kinh ngạc: "Vũ trường xảy ra chuyện sao?!"

Tiếng còi cảnh sát từ xa đã gần hơn, Tống Chiêu nhìn quanh, bang Tụ Long đến căn bản không có đầu lĩnh cùng cấp với Trần Nghĩa, toàn là một đám lâu la đ.á.n.h thuê, da đầu cô tê dại, kéo anh ấy chạy ra lề đường, nói lung tung: "Phải, vũ trường xảy ra chuyện rồi, an đi mau!"

"Anh đi rồi thì chỗ này làm sao!" Trần Nghĩa hiếm khi mất lý trí, run giọng hét lớn: "Bọn nó đã g.i.ế.c A Phi ngay trước mặt anh! A Phi c.h.ế.t rồi!!"

Tống Chiêu kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy cái xác béo quen thuộc nằm trong vũng máu, một con d.a.o còn cắm ở sau lưng, đầu cô ong lên một tiếng, lần đầu tiên cô cảm thấy m.á.u trong người mình đầy kiến bò.

Bọn người đó nhất định là cố ý.

Chúng g.i.ế.c A Phi, chọc giận Trần Nghĩa, khiến anh ấy trong cơn căm hận đ.á.n.h tàn phế thậm chí đ.á.n.h c.h.ế.t người, CID nghe tin xông tới sẽ bắt được tận tay, mọi chuyện đều hợp lý.

Tiếng la hét t.h.ả.m thiết vẫn không ngừng, Trần Nghĩa hất Tống Chiêu ra rồi lao vào chiến trường, Tống Chiêu biết anh ấy luôn đặt trung nghĩa nặng hơn trời, dù lúc này có nói ra sự thật hay không, nếu đêm nay không bắt bang Tụ Long trả mạng cho A Phi, anh ấy tuyệt đối sẽ không đi.

Trong tích tắc, trái tim nhanh hơn đại não đưa ra quyết định, cô đuổi theo chắn trước mặt anh ấy lần nữa, kéo căng khuôn mặt cứng đờ, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để đưa ra quyết định: "Chỗ này giao cho em đi."

"Vũ trường là đường lui cuối cùng, không thể xảy ra chuyện gì nữa, anh về đi, chỗ này để em lo." Tống Chiêu nhanh chóng bịa ra lời nói dối hợp lý, nhận lấy cây gậy dài từ tay anh ấy, cô đã hạ quyết tâm, thậm chí còn cam đoan như mọi khi: "Anh biết đó, em giỏi nhất mấy chuyện này mà."

Trần Nghĩa như con thú đ.á.n.h hơi thấy nguy hiểm, mơ hồ nhận ra điều gì đó không ổn, anh ấy kéo Tống Chiêu tránh một nhát phi đao từ phía sau, còn chưa kịp nói thêm lời nào, đã bị Tống Chiêu đẩy lên chiếc xe bên đường.

"Đi mau!!"

Cô quay người lao vào đám đông, hai ba chiêu liền xé ra một con đường m.á.u cho anh em Hồng Nghĩa, cố gắng cứu được người nào thì hay người nấy, đi, tất cả đi mau, đợi đến khi cô cũng muốn rút lui thì xe cảnh sát của CID đã đến nơi.

Quét sạch cái xấu, trấn áp cái ác, Tống Chiêu chính là cái xấu, Tống Chiêu chính là cái ác.

Cô bị bắt giam vào nhà giam sở cảnh sát Vượng Giác, lẽ ra không nên sợ hãi, quy trình này đã trải qua không biết bao nhiêu lần, nhưng Tống Chiêu mơ hồ cảm thấy lần này không giống, việc tháo dỡ Cửu Long Thành Trại đã báo hiệu một quyết tâm nào đó của cảnh sát, có lẽ thực sự như Trần Nghĩa đã dự cảm, mọi thứ sắp thay đổi.

Việc giam giữ liên tục bị kéo dài, gần như vô tận, Tống Chiêu mất đi cảm giác về thời gian, còn Trần Nghĩa tìm mọi cách cũng không gặp được cô. Đây vốn là t.ử cục được thiết lập để nhằm vào Trần Nghĩa, cô đã bất chấp tất cả thế chỗ Trần Nghĩa vào đây, thì phải nhổ bỏ cái "nanh vuốt" này trước.

Ngay lúc bị giam đến mức gần như điên loạn, cô đã nhận được bản án của mình: quản lý xã đoàn hội Tam Hợp, giữ chức vụ thủ lĩnh bang hội, chỉ huy phạm tội, tù có thời hạn tám năm.

Tám năm. ‎

Tống Chiêu mười lăm tuổi phiêu bạt đến Hong Kong, đến hôm nay hai mươi bốn tuổi, cũng chỉ mới có chín năm.

Cô không thể tưởng tượng mình sẽ phải trải qua khoảng thời gian gần như tương đương trong tù, nhưng mọi sự phản kháng đều bị trấn áp. Trong chiếc xe áp giải không ngừng rung lắc, cô được đưa đến nhà tù Xích Trụ, từ đó bắt đầu cuộc sống bị giam cầm.

Ở chung phòng giam với cô có kẻ g.i.ế.c người, kẻ cướp, tú bà tổ chức mại dâm quy mô lớn, kẻ buôn bán trẻ em. Trong số những phạm nhân này tự có một chuỗi phân cấp khinh miệt, chưa kể còn có những kẻ thù từ các băng đảng khác bị bắt vào, mâu thuẫn không ngừng nảy sinh, đ.á.n.h nhau mỗi ngày.

Tống Chiêu đ.á.n.h nhau vẫn là người tàn nhẫn nhất, nhưng tay không làm sao tàn nhẫn bằng dùi cui cảnh sát, sau những lần ẩu đả thường xuyên, cô bị tách ra, nhốt vào "Phòng Cơm Nước" khiến người ta suy sụp, trong không gian chật hẹp đó, tất cả mọi thứ từ sinh hoạt đến đồ dùng đều là thép không gỉ mài tròn góc, để ngăn chặn việc tự sát, ngay cả lược cũng chỉ có nửa cái. ‎

*Phòng cơm nước: là phòng giam cách ly do Cơ quan Cải huấn Hồng Kông thiết lập trong các nhà tù, tên gọi này bắt nguồn từ chế độ thời kỳ đầu khi tù nhân chỉ được ăn cơm trắng và uống nước lã.

Lúc bị tra tấn nhất, người ta phải ngồi thẳng tắp trong phòng, từ sáng đến tối, không được nghiêng ngả, không được cử động. Những con kiến vô hình không ngừng c.ắ.n xé thần kinh và mạch m.á.u của cô, trở thành một phần cơ thể cô.

Cuối cùng Tống Chiêu cũng học được cách ngoan ngoãn, cuối cùng cũng đợi được Trần Nghĩa đến thăm cô.

Trần Nghĩa trở nên rất tiều tụy, mặt hốc hác, râu ria cũng dài ra, mắt anh ấy mất đi thần thái, không còn vẻ oai phong ngày nào, sự hổ thẹn với Tống Chiêu chống đỡ mọi hành động của anh ấy, anh ấy không ngừng cam đoan sẽ cứu Tống Chiêu ra, cứ như anh ấy chỉ còn biết nói câu này.

Mỗi tháng một lần thăm tù, Tống Chiêu đếm từng lần, đã trải qua năm đầu tiên trong tù.

Mất đi tin tức, cô không còn biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ có thể chờ Trần Nghĩa đến nói chuyện với cô. Dưới sự giám sát toàn bộ quá trình của cảnh ngục, họ có thể ngồi trong một căn phòng, ngồi ở hai đầu bàn, Trần Nghĩa có thể nắm tay cô, không chút dè dặt trao cho cô sức mạnh và hơi ấm còn sót lại của mình.

Tay Tống Chiêu không ngừng trở nên thô ráp, những khổ cực và mệt mỏi phải chịu đựng cô không nói nửa lời, Trần Nghĩa chỉ có thể cảm nhận cuộc sống của cô qua những thay đổi nhỏ nhặt. Vết thương trên người ít đi, chứng tỏ Tống Chiêu không còn chống cự vô ích nữa, sẹo trên tay nhiều hơn, chứng tỏ cô vẫn lao động mỗi ngày.

Gió mặc gió, mưa mặc mưa, Trần Nghĩa không bỏ lỡ lần thăm tù nào, cho đến ba năm sau, đột nhiên anh ấy, không bao giờ xuất hiện nữa.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.