Em Có Thể Lấy Xúc Tu Của Anh Không? - Chương 49

Cập nhật lúc: 26/12/2025 14:41

Hứa Mạt Mạt chưa từng thấy mặt của Lý Thành Tường.

Nhưng cô nhớ rất rõ cảm giác khi chạm phải ánh mắt của hắn.

Loại cảm giác lạnh lẽo, nhớp nháp, như thể một con sên hay con đ*a lớn bò ngang qua làn da của mình.

Ngay khoảnh khắc này, cảm giác đó lại xuất hiện.

“Thiếu…”

Hứa Mạt Mạt hé miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh, bên cạnh đã nổi lên một trận gió nhẹ.

Theo cơn gió ấy, cô nghe thấy tiếng răng rắc, trên cổ người đàn ông xa lạ trước mặt bỗng xuất hiện một chiếc vòng kim loại màu đen.

Gần như cùng lúc, thiếu niên Thẩm Tế Nguyệt giơ tay lên, đ.á.n.h ngất người kia.

“Nấm nhỏ, nhanh!”

Hứa Mạt Mạt cần phải nhanh ch.óng moi ra tin tức quan trọng từ Lý Thành Tường, trước khi tinh thần lực của nữ thức tỉnh giả kia sửa chữa ký ức của hắn.

Thẩm Tế Nguyệt đ.á.n.h ngất Lý Thành Tường, cũng là để tạm thời cắt đứt mối liên kết tinh thần giữa Lý Thành Tường và người phụ nữ kia, giúp Hứa Mạt Mạt tranh thủ được thêm thời gian.

Vô số sợi nấm trắng xóa từ trong cơ thể Hứa Mạt Mạt vươn ra, luồn vào trong cơ thể Lý Thành Tường.

Ký ức rối loạn và vặn vẹo như cơn hồng thủy trào dâng, ập đến.

Hứa Mạt Mạt thấy được một gã đàn ông điên loạn và tội ác đầy mình suốt cả cuộc đời.

Tất cả diễn ra cực nhanh.

Chưa tới một giây sau, những người trong phòng tị nạn mới bắt đầu có người nghe thấy động tĩnh mà mở mắt.

Trong ánh nhìn mơ hồ, họ thấy vô số sợi nấm trắng quấn quanh thân thể một người đàn ông.

Mà đầu kia của sợi nấm, lại nối với một cô gái sạch sẽ, xinh đẹp vừa mới bước vào.

Đây là… đây là chuyện gì vậy?

Dù đã sống trong thế giới đầy rẫy những dị biến và hình dạng kỳ lạ của các thức tỉnh giả, đám người vẫn bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.

Có người không kiềm chế được mà hét lên một tiếng.

Tiếng thét ch.ói tai khiến càng nhiều người tỉnh dậy.

Toàn bộ người trong khu tị nạn quay đầu nhìn lại, rồi nhận ra người đàn ông đang bị quấn lấy kia, là một người thường đã được đưa vào đây cùng bọn họ.

Sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, có người run giọng hỏi: “Quái… quái vật ăn người?”

Họ chưa từng gặp Hứa Mạt Mạt. So với người đàn ông quen thuộc kia, Hứa Mạt Mạt với thân thể phủ đầy sợi nấm và đôi mắt nhắm nghiền trông càng giống quái vật hơn.

“Câm miệng!”

Trần Khai thoáng sững người một chút, nghe thấy câu kia liền quát lớn: “Cô ấy là thức tỉnh giả! Nước các người uống là do cô ấy lọc ra!”

Lúc này, người phụ nữ ôm con ban nãy cũng đứng dậy, nói: “Mọi người đừng nói bậy, cô gái này là người tốt! Cô ấy cũng không có nước, vừa rồi còn dùng m.á.u của mình để cho con tôi!”

Nghe được những lời ấy, đám người mới dần dần thu lại sự thù địch đang nổi lên.

Chỉ là, khi nhìn về phía những sợi nấm phủ quanh trên người Hứa Mạt Mạt, trong mắt họ vẫn tràn đầy tò mò và sợ hãi.

“Cô ấy… cô ấy đang làm gì vậy? Lão Triệu sao lại bị đối xử như thế?”

Một người đàn ông nằm cạnh Lý Thành Tường không nhịn được hỏi.

Thiếu niên Thẩm Tế Nguyệt, với đồng t.ử màu vàng kim, liếc hắn một cái, mặt không đổi sắc giải thích: “Hắn là tội phạm cấp S bị Ban Giám Sát truy nã đặc biệt. Chúng tôi đang đọc ký ức của hắn.”

“Không… không phải ăn người à…” Có người lắp bắp hỏi.

Đôi mắt lạnh băng của thiếu niên lại liếc hắn thêm lần nữa, giọng cứng rắn đáp: “Thức tỉnh giả không ăn thịt người.”

Người kia bị ánh mắt của hắn dọa cho run lên, không nhịn được nhỏ giọng lầm bầm: “Không ăn người thì không ăn người, hung dữ như vậy làm gì…”

Thiếu niên Thẩm Tế Nguyệt lười phí lời với đám người này, quay sang Trần Khai nói: “Anh, đi tắt toàn bộ hệ thống theo dõi của phòng thí nghiệm.”

Trần Khai không hỏi lý do, lập tức làm theo: “Rõ.”

Trước một chiếc máy tính, khi đoạn video theo dõi bị ngắt, người theo dõi báo lại trong đầu: “Queen, theo dõi đã bị tắt, thuộc hạ không thể biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.”

Queen: “Tôi có thể thấy thông qua đôi mắt của cô. Tên phế vật đó, bỏ rơi hắn đúng là quyết định sáng suốt.”

“Nếu Hứa Mạt Mạt tra được gì trong ký ức của Lý Thành Tường, liệu nó có gây ra bất lợi cho ngài không?”

“Lý Thành Tường biết rất ít về tôi. Nhưng hắn đã đi theo tôi quá lâu, khó tránh khỏi có được chút tin tức. Hắn đã mất đi ý thức, tôi tạm thời bị ngắt liên kết tinh thần với hắn, không thể xóa ký ức được.”

Queen hơi trầm ngâm: “Cứ tiến hành theo kế hoạch đi, nếu được thì tìm cơ hội g.i.ế.c hắn, trừ hậu hoạ. Ngươi chẳng phải đã sớm muốn g.i.ế.c hắn rồi sao?”

“Đúng vậy. Thuộc hạ sớm đã muốn g.i.ế.c hắn rồi.”

*

Phía bên kia, trong khu tị nạn, mọi người phát hiện dù trên người Lý Thành Tường bị các sợi nấm quấn lấy, nhưng hô hấp đều đặn, vẫn còn sống, trông như thật sự không có gì nguy hiểm.

Một số người gan to hơn liền đứng lên.

Chủ yếu vẫn là bởi, ngoại trừ mấy sợi nấm quấn quanh người, Hứa Mạt Mạt nhìn không khác gì một cô gái bình thường.

Có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi thậm chí còn vươn tay định sờ thử sợi nấm là thứ gì, kết quả liền bị thiếu niên Thẩm Tế Nguyệt dùng một xúc tu quất vào mu bàn tay, khiến nó sưng lên một mảng, làm hắn đau đến mức hắn nhe răng trợn mắt, tức tối nói: “Này, nhóc con, đừng tưởng cậu có mấy cái xúc tu dài ngoằng là ghê gớm, xấu muốn c.h.ế.t, không biết lớn nhỏ gì cả!”

Thiếu niên Thẩm Tế Nguyệt tức giận đến mức phồng má.

Hừ, hắn mới không thèm chấp mấy kẻ ngu xuẩn này.

Chỉ cần nấm nhỏ…

Hắn len lén liếc nhìn Hứa Mạt Mạt một cái.

Chỉ cần nấm nhỏ thấy xúc tu của hắn không xấu… vậy là đủ rồi.

Lúc này, một bóng người đang mở nắp thông gió của một phòng thí nghiệm nào đó.

Cảnh ký ức trong đầu Lý Thành Tường khiến Hứa Mạt Mạt cực kỳ khó chịu.

Trước khi thức tỉnh, hắn từng là một thành viên của Phái thanh tẩy. Lúc ấy mâu thuẫn giữa thức tỉnh giả và người thường còn chưa nghiêm trọng như bây giờ.

Nhưng hắn lại căm thù tất cả những kẻ thức tỉnh, những kẻ mà hắn cho rằng sẽ không tránh khỏi việc biến thành quái vật.

Nhưng sau khi hắn thức tỉnh, việc đầu tiên hắn làm lại là g.i.ế.c c.h.ế.t người nhà của mình – những người thường.

Ký ức của hắn là một vùng m.á.u tanh hôi nồng đậm.

Hứa Mạt Mạt thấy được trong đó hết lần này đến lần khác là g.i.ế.c người, g.i.ế.c người, g.i.ế.c người…

Ngoài g.i.ế.c người, việc hắn làm nhiều nhất chính là cưỡng ép phụ nữ loài người sinh con. Con người gọi hành vi này được gọi là “cưỡng bức”.

Năm hắn 28 tuổi, tại thành Trung Tâm, ở một nơi gọi là trung tâm gây giống.

Hắn đã cưỡng bức rất nhiều phụ nữ, bị quân an ninh thành phố và toàn bộ cục An Toàn truy nã.

Lần ấy, hắn suýt nữa thì c.h.ế.t.

Chính là lúc đó, một giọng nữ đột nhiên xuất hiện, nói cho hắn biết con đường có thể thoát khỏi cuộc truy bắt.

Người phụ nữ đó tự xưng là sứ giả gần Thần nhất.

Cô ta bảo hắn gọi mình là Queen.

Từ đó trở đi, Lý Thành Tường trở thành một trong những cánh tay đắc lực dưới trướng Queen.

Bọn họ gây ra vô số hành động hành hạ người thường đến c.h.ế.t.

Khắp nơi tuyên truyền thức tỉnh giả mới là hướng tiến hóa của nhân loại, là sinh mệnh cao cấp hơn, còn người thường thì là giống loài thấp kém. Muốn họ hoặc c.h.ế.t, hoặc trở thành nô lệ cho thức tỉnh giả.

Lý Thành Tường đi theo Queen hơn ba mươi năm.

Trở thành một trong những nhân vật cao tầng của phái Đản Sinh. Trong tổ chức, ngoại trừ Queen, chỉ có hai ba người có thể cùng hắn ngồi ăn.

Sau này, Queen không biết từ đâu tìm được một kẻ biến dị tên là A Lai, cực kỳ thiên vị hắn ta. Dần dần, A Lai thậm chí có dấu hiệu thay thế được vị trí của hắn.

Lý Thành Tường chủ động xin nhận những nhiệm vụ nguy hiểm hơn, muốn một lần nữa giành lại vị trí của mình trong tổ chức.

Vì thế, Queen giao cho hắn hai nhiệm vụ.

Thứ nhất, đưa một thức tỉnh giả tên là Hứa Mạt Mạt từ Phòng thí nghiệm số 1 đến thành Trung Tâm.

Thứ hai, khơi mào mâu thuẫn giữa người thường và thức tỉnh giả.

Vì vậy, hắn đã tự tay thiêu rụi kho chứa đồ bảo hộ của xưởng sản xuất.

Cố ý chọn kho hàng có chứa lô đồ bảo hộ trẻ em.

Vì khi nhìn thấy những bậc cha mẹ vì mất con mà đau đớn gào khóc, hắn lại cảm thấy một loại khoái cảm kỳ lạ.

Dù đã theo Queen hơn ba mươi năm…

Chỉ là, Queen dường như cũng không thực sự tin tưởng hắn. Ngoại trừ việc biết Queen đang ở thành Trung Tâm, thì đến cả tên thật, tuổi tác, thậm chí là giới tính của Queen… hắn cũng không xác định được.

—— Tuy rằng Queen thường xuyên dùng giọng nữ để nói chuyện với hắn, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện một giọng nam đầy kỳ lạ.

Tuy nhiên, hắn không phải kẻ ngu.

Hắn cũng từng âm thầm suy đoán thân phận thật sự của Queen.

Thậm chí, hắn đã khoanh vùng những kẻ khả nghi lại trong một phạm vi cực nhỏ rồi.

Hứa Mạt Mạt còn định tiếp tục xem thử.

Bỗng nhiên, từ bên ngoài truyền đến một trận hỗn loạn, tiếng hét thất thanh, tiếng người xô đẩy hoảng loạn.

“Muỗi!… Có muỗi bay vào!”

“A a a a! Khắp nơi toàn là muỗi!”

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

“Đồ bảo hộ đâu rồi! Bộ bảo hộ đâu!”

Cô bị ai đó đẩy một cái, sợi nấm liền không kịp kiểm soát mà lập tức thu hồi trở lại vào cơ thể.

Giây tiếp theo, có người ôm lấy cô.

Hứa Mạt Mạt mở mắt ra, trước mắt còn hơi choáng váng.

Thiếu niên Thẩm Tế Nguyệt ôm eo cô, nhanh ch.óng đưa cô tới một góc tường khuất.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô: “Đừng sợ.”

Lúc này Hứa Mạt Mạt mới nhìn thấy, chỉ trong chớp mắt, không biết từ khi nào đã có vô số muỗi tràn vào phòng.

Ong ong ong ——

Ong ong ong ——

Đám muỗi này có màu đỏ, mắt kép cũng đỏ như m.á.u, kích thước nhỏ bé, nhưng lại bay nhanh khủng khiếp.

Rậm rạp.

Cả phòng thí nghiệm sôi trào lên.

Khắp nơi đều là muỗi.

Khắp nơi đều là tiếng kêu cứu.

Một số ít người mặc đồ bảo hộ chạy ra, trong tay cầm loại t.h.u.ố.c khử trùng mới nhất mà phòng thí nghiệm vừa điều chế.

Giống như loại s.ú.n.g phun cao áp, họ phun khí t.h.u.ố.c khắp nơi.

Trần Khai vừa rà quét những người bị đốt, vừa liên tục báo cáo lên cấp trên: “Phòng thí nghiệm số 1 xin viện trợ! Xin lập tức viện trợ! Số lượng lớn muỗi Nạp đang ào ạt xâm nhập! Lặp lại! Số lượng lớn muỗi Nạp xâm nhập!”

Đoàng đoàng đoàng ——

Tiếng s.ú.n.g vang lên liên tiếp, nhưng Trần Khai chỉ cảm thấy tuyệt vọng.

Nhiều muỗi như vậy…

Người trong toàn bộ phòng thí nghiệm, e là chỉ có những ai mặc đồ bảo hộ mới có thể sống sót.

Phòng thí nghiệm số 1, hoàn toàn thất thủ.

Sắc mặt thiếu niên Thẩm Tế Nguyệt cũng trở nên tái nhợt.

Hắn biết, lần trước mình bị thu nhỏ chính là vì trứng của muỗi Nạp ký sinh vào cơ thể.

Hắn không sợ kẻ địch mạnh, nhưng loại muỗi như thế này… hắn thực sự không có cách nào đối phó.

Hắn chỉ có thể che chắn cho Hứa Mạt Mạt phía sau lưng mình, cố gắng cản đám muỗi lại.

Ngay lúc này, những sợi nấm trắng như tuyết đột ngột vươn ra, bao bọc lấy hắn.

Giọng Hứa Mạt Mạt nhẹ nhàng, mềm mại: “Thiếu tá, chị không sợ muỗi. Chị nhớ ở ngoài tự nhiên, khi kiến gặp nguy hiểm, chúng sẽ ôm nhau thành một đoàn… Giờ chúng ta cũng giống như những con kiến nhỏ vậy.”

Nói đến đây, Hứa Mạt Mạt bỗng nhớ đến hai kiến nhỏ kia, lòng cô chùng xuống, khổ sở.

Cô muốn đi tìm hai con kiến nhỏ.

Nhưng mà, nếu cô đi rồi… Thẩm Tế Nguyệt phải làm sao bây giờ?

Tuy rằng Thẩm Tế Nguyệt ở dạng trẻ con cũng rất đáng yêu…

Chỉ là, cô không muốn Thẩm Tế Nguyệt biến thành xúc tu, rồi chậm rãi tái sinh…

Ngay lúc cô còn đang do dự, thiếu niên bỗng ngẩng đầu lên, nói một câu: “Chờ em một chút!”

Nói xong, hắn lập tức biến mất ngay trong lòng Hứa Mạt Mạt.

Trong khoảnh khắc Hứa Mạt Mạt còn chưa kịp phản ứng, cô đã nghe thấy giọng nói trầm ổn của thiếu niên vang lên qua hệ thống microphone.

Âm thanh đó vang vọng khắp toàn bộ Phòng thí nghiệm số 1:

“Nếu các ngườii muốn bảo vệ ai đó, nếu các người sẵn sàng hy sinh chính mình để đổi lấy cơ hội sống cho người kia, vậy xin hãy làm theo mệnh lệnh của tôi. Tất cả hãy ôm lấy nhau, cuộn lại thành một cụm. Phụ nữ, trẻ em ở trong cùng. Tiếp theo là thanh niên trai tráng và người già ở lớp ngoài. Những người mặc đồ bảo hộ ở vòng ngoài cùng. Làm như vậy mới có thể bảo vệ được nhiều người sống sót nhất.”

Đám người đang hoảng loạn lập tức lặng đi một chút.

Người phụ nữ ôm đứa trẻ là người đầu tiên đứng ra: “Ai ôm con tôi, tôi sẽ chắn phía ngoài thay người đó.”

Những lời này giống như một tín hiệu.

Một người đàn ông bước ra, ôm lấy đứa trẻ vào lòng.

Người phụ nữ lại ôm lấy người đàn ông ấy.

Rồi một người đàn ông khác cũng đưa con mình cho người bên cạnh, còn bản thân thì chắn ra ngoài.

Tiếp theo là một cặp vợ chồng, người chồng chắn cho vợ.

Cứ thế, tất cả mọi người, miễn là bên cạnh còn có ai đó, đều ôm lấy nhau, cuộn lại thành một cụm.

Cuối cùng là những người già.

Lớp cuối cùng là những người mặc đồ bảo hộ.

Cuối cùng tiếp…

Chính là thiếu niên Thẩm Tế Nguyệt.

Hắn mở ra xúc tu, dùng toàn bộ sức lực để cố gắng che chắn được nhiều người nhất.

Và cuối cùng của cuối cùng, chính là Hứa Mạt Mạt.

Cô chắn phía sau hắn.

Từng sợi sợi nấm trắng như tuyết lan tỏa vô hạn, tất cả bao bọc lấy thiếu niên Thẩm Tế Nguyệt kín mít bên trong.

Trong lớp sợi nấm, Hứa Mạt Mạt cúi đầu nhìn vào đôi mắt vàng kim của thiếu niên ấy, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, dịu dàng như trước.

Cô nói: “Thiếu tá, em đừng sợ. Chị cũng sẽ bảo vệ em.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.