Full Cập Nhật Hệ Liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 410: Cô Dâu Máu Nhà Họ Chu 3
Cập nhật lúc: 07/09/2025 18:09
Bố của Giang Thanh Khê ban đầu định tiến lên quát mắng chúng tôi, thấy tình hình này lập tức trốn ra sau lưng vợ mình, đáng thương thò nửa cái đầu ra: "Nói trước nhé, đánh chúng nó xong, không được đánh tôi nữa!"
Trong nhà im lặng như tờ.
Tất cả mọi người nhìn nhau trân trân, không thể tin nổi nhìn ba chúng tôi.
Mấy người phụ nữ vừa kinh ngạc vừa tức giận, muốn khóc lóc làm loạn nhưng lại sợ bị đánh.
Vẫn là mẹ của Giang Thanh Khê lấy hết can đảm bước lên: "Đánh người, đánh người là phạm pháp..."
Vừa lúc Tống Phi Phi cũng đã đánh mệt.
Cô ấy cúi đầu tìm một vòng dưới đất, mới tìm thấy Giang Châu với khuôn mặt sưng phù như đầu heo: "Còn muốn kết bạn không?"
Cái thân thủ này, Giang Châu trước giờ mới chỉ thấy trong phim võ thuật.
Hắn ta lắc đầu như trống bỏi: "Nữ hiệp tha mạng!"
Cuối cùng vẫn là Giang Thanh Khê tiến lên hòa giải: "Anh à, anh đừng làm loạn nữa."
"Anh không hiểu đâu, ba người họ là người nhà họ Chu, khụ khụ, sát thủ chuyên nghiệp, tay đã dính m.á.u rồi."
Sát thủ chuyên nghiệp, từ này nói ra mơ hồ không rõ, để lại cho người ta không gian tưởng tượng vô hạn.
Trong nhà càng yên tĩnh hơn.
Những người ban đầu còn có chút không phục, giờ phút này đều cúi đầu ra vẻ khuất phục.
Mẹ của Giang Thanh Khê nặn ra một nụ cười lấy lòng chúng tôi:
"Là Giang Châu nhà chúng tôi mồm nứt, bị đánh mấy cái tát cũng đáng đời."
Lời này vừa ra, lập tức gây ra một tràng tiếng hùa theo:
"Đúng vậy, đúng vậy, đàn ông da dày, bị đánh mấy cái không sao đâu."
"Tôi ở nhà cũng ngày nào cũng đánh, đánh vậy không hỏng được đâu."
"Đánh là yêu, mắng là thương, không đánh không mắng thì mãi là người dưng!"
Tiếp theo mối quan hệ của mọi người trở nên vô cùng hòa hợp.
Ngay cả khi tôi mặc chiếc áo cưới màu đỏ thẫm mà chỉ cô dâu mới được mặc trước mặt mọi người, cũng không ai dám nói thêm điều gì.
Mẹ của Giang Thanh Khê giãy giụa một hồi, cuối cùng kéo Giang Thanh Khê đang mặc đồ phù dâu lại thì thầm:
"Cô ấy muốn làm cả, con cứ nhường cho cô ấy đi."
"Dù sao thì chúng ta cũng đã nhận sính lễ rồi, chúng ta không lỗ đâu."
"Con tuyệt đối đừng chọc giận cô ấy, cái thân hình nhỏ bé của con không chịu nổi đòn đâu!"
Tôi có chút cạn lời.
Để tôi làm bà cả, Chu Trì là loại người nào, hắn ta cũng xứng sao?!
Giang Thanh Khê gật đầu loạn xạ:
"Được rồi, được rồi, con biết rồi."
"Nhà họ Chu sắp đến đón dâu, mọi người nhanh chuẩn bị đi."
***
Nhà họ Chu đón dâu, không giống như những người khác, không có nghi thức đón cửa, xuống xe.
Họ chỉ lái đến hai chiếc xe.
8 người đàn ông vạm vỡ mặc bộ đồ trung sơn màu đen bước từ trên xe xuống, vẻ mặt nghiêm nghị.
Trông cảnh này không giống đi dự đám cưới, mà lại giống như đi dự đám tang.
Người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu cạo trọc đầu, khóe mắt còn có một vết sẹo.
Hắn ta đi thẳng đến trước mặt tôi, lạnh lùng nhìn tôi.
"Cô dâu lên xe, những người khác dừng lại."
Hắn ta nhận nhầm tôi là cô dâu rồi.
À đúng rồi, tôi đang mặc áo cưới của cô dâu mà.
Giang Thanh Khê đang mặc chiếc sườn xám màu hồng của tôi ngồi một bên.
Những người nhà họ Chu này, quả nhiên không quen biết Giang Thanh Khê.
Hơn nữa, một việc lớn như đón dâu, ngay cả bản thân Chu Trì cũng không đến.
Tôi nắm lấy váy, giả vờ lo lắng hỏi gã đầu trọc:
"Phù dâu cũng không được đi sao?"
Người đàn ông vạm vỡ còn chưa nói gì, tôi đã tủi thân đỏ hoe mắt.
"Họ là những người chị em tốt nhất của tôi, chúng tôi đã nói rồi, họ sẽ tiễn tôi đi lấy chồng."
"Nếu họ không đi, vậy tôi không lấy chồng nữa!"
Giang Châu cũng tiến lên một bước:
"Đúng vậy, đúng vậy, tôi là chị dâu mà, chưa từng nghe nói kết hôn mà không mời chị dâu!"
Gã đầu trọc cúi đầu nhìn đồng hồ.
Lúc này đã là mười giờ rưỡi tối.
Theo quy định của nhà họ Chu, trước mười một giờ tối, kiệu hoa phải vào khu rừng phía trước nhà họ Chu.
Hắn ta không muốn gây thêm rắc rối, cau mày không kiên nhẫn gật đầu.
"Được thôi, các cô đi chung xe với cô dâu."
"Nhanh lên một chút, đừng bỏ lỡ giờ lành."
Bên ngoài thành Bình Dương có một con sông. Bên này sông, đèn đuốc sáng trưng, xe cộ tấp nập; bên kia sông, núi rừng bao quanh, người ở thưa thớt.
Một con sông chia đôi thế giới, một bên là thành thị sáng đèn ồn ào, bên kia là thiên nhiên âm u tĩnh lặng.
Và nhà họ Chu, sống ở ngoại ô thành phố.
Qua cầu vượt sông, xuyên qua những con đường vắng vẻ, yên tĩnh, cuối cùng chiếc xe cũng đến khu rừng đó trước mười một giờ.
Gã đầu trọc hít một hơi thật sâu, trước khi mở cửa xe, một lần nữa rất nghiêm túc nhắc nhở chúng tôi những quy định đã nói suốt dọc đường.
"Thứ nhất, sau khi vào rừng, không được nói chuyện."
"Thứ hai, bất kể nghe thấy âm thanh gì, đều không được quay đầu lại."
"Thứ ba, trước khi trời sáng, tuyệt đối không được vén màn kiệu hoa."
"Thứ tư, không được ăn uống trong rừng."
Tôi nghe đến nỗi những lời này mọc mầm trong tai luôn rồi: "Biết rồi, biết rồi, đi nhanh đi."
Gã đầu trọc quay người lại trừng mắt nhìn tôi, gắt: "Không được nói chuyện!"
Vừa xuống xe, tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Kiều Mặc Vũ run rẩy cả người, tay trái không kìm được mà bấm quyết Đẩu Bính Chỉ Nguyệt.
Bấm quyết xong, cô ấy không ngừng nháy mắt với tôi và Tống Phi Phi: "Vãi chưởng! Trong rừng này có một ngôi mộ lớn!"
Tôi cũng chen vào nháy mắt: "Lớn đến mức nào?!"
Kiều Mặc Vũ giơ một ngón tay.
Tôi và Tống Phi Phi hít một hơi khí lạnh.
Vãi ò! Mộ cổ ngàn năm!
***
Giang Châu nhìn thấy ba chúng tôi ngũ quan xoắn quít, khuơ chân múa tay, vô cùng tò mò.
Anh ta cố gắng trợn mắt, cố gắng giải mã mật khẩu biểu cảm của chúng tôi.
Lúc này, gã đầu trọc đã xuống xe mở cửa xe.
Bản dịch được đăng trên kênh MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.