Full Cập Nhật Hệ Liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 412: Cô Dâu Máu Nhà Họ Chu 5

Cập nhật lúc: 07/09/2025 18:09

Tôi tiếp tục gửi bức ảnh thứ hai.

"Tôi đang ở trong kiệu hoa."

Thảo nào tất cả các cô dâu đều biến mất một cách kỳ lạ.

Họ chắc hẳn đã bị thứ gì đó mang đi từ đường hầm này.

Chẳng mấy chốc, sẽ đến lượt tôi.

Ai sẽ đến đưa tôi đi?

Và cuối đường hầm là gì?

Hóng quá đi...

"Đù má! Cái gì vậy!"

Tôi đang mong chờ, ngoài kiệu truyền đến một tiếng hét cực kỳ kinh hãi.

Đây là tiếng hét của gã đầu trọc.

Tôi lập tức vén rèm kiệu, thò nửa người ra ngoài: "Kêu cái gì mà kêu! Không phải anh nói không được nói chuyện sao!"

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, tôi hơi ngây người.

Bên kia cầu, một hàng người rất quen thuộc đang đợi sẵn.

Vẫn là chiếc kiệu vạn công đó, vẫn là tám phu kiệu đó.

Vẫn là Giang Thanh Khê, Kiều Mặc Vũ, Tống Phi Phi trong trang phục phù dâu.

Ngay cả Giang Châu bún lèo theo sau Giang Thanh Khê cũng vẫn là vẻ mặt bỉ ổi đó.

Kiều Mặc Vũ gãi đầu, Kiều Mặc Vũ ở bên kia cầu cũng gãi đầu theo.

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt nhìn gã đầu trọc:

"Kêu cái gì mà kêu, là một tấm gương thôi."

Gã đầu trọc suýt khóc, thậm chí còn không để ý tôi đã ra khỏi kiệu hoa.

"Con đường này chúng tôi đi bao nhiêu năm rồi, chưa bao giờ có cái gương nào cả."

Giang Châu đã bị cảnh tượng kỳ quái này dọa cho suýt ngất, nghe tên trọc nói vậy, kinh hãi hét lên, giọng khàn khàn:

"Không thể nào! Đây chắc chắn là gương!"

"Nếu không phải gương, thì có thể là cái gì!"

Để chứng minh mình đúng, hắn bắt đầu xoay tròn, nhảy nhót không ngừng.

Không ngờ, tên bún lèo này trông như cục bột nhão mà cũng linh hoạt phết.

Tên mập bên kia cầu, cũng xoay tròn, nhảy nhót không ngừng theo.

Giang Châu như được tiêm m.á.u gà, trực tiếp thực hiện một cú lộn ngược với độ khó khá cao.

Nhưng không ngờ, khi tiếp đất, hắn không cẩn thận giẫm phải một viên đá vỡ, ngã ngửa ra sau.

Giang Châu đối diện thế mà lại không ngã.

Hắn tiếp đất vững vàng, nhíu mày, rất ghét bỏ "chậc" một tiếng.

Sau khi mọi người phản ứng lại, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đỉnh đầu.

Giang Thanh Khê kêu lên một tiếng rồi lao vào lòng Tống Phi Phi.

Mấy tên phu kiệu mặt đầy thịt, lúc nãy còn ra vẻ ngầu lòi, giờ không chút do dự quay đầu bỏ chạy.

Họ vừa chạy, những phu kiệu đối diện cũng bắt đầu di chuyển.

Chỉ thấy mấy bóng tàn ảnh lướt nhanh qua mắt tôi.

Gần như chỉ trong một hơi thở, mấy phu kiệu đã ngã gục xuống đất.

Đầu của họ lăn sang một bên, như những quả bóng da bị trẻ con nghịch ngợm đá bay.

Vết cắt gọn gàng, bên trong lớp da thịt đỏ tươi, lại là một nắm rơm.

Lúc này tôi mới nhận ra, 8 phu kiệu trước đó đều là người rơm.

Thế mà cả tôi, Tống Phi Phi, Kiều Mặc Vũ, lại không hề nhận ra.

Tôi quay đầu nhìn Giang Châu đang run rẩy như bị điện giật, tốt bụng an ủi anh ta:

"Bây giờ chỉ còn 8 phu kiệu, không cần sợ nữa."

Giang Châu không nói gì, dứt khoát trợn mắt ngất xỉu.

Còn Giang Thanh Khê thì rất kiên cường, vừa khóc vừa hỏi Tống Phi Phi:

"Có cần báo cảnh sát không?"

Tống Phi Phi rất nghiêm túc nói với cô ấy:

"Nếu cô báo cảnh sát, sẽ bị coi là báo án giả, chống người thi hành công vụ."

Thật bất ngờ, mấy tên phu kiệu giả đó sau khi g.i.ế.c người rơm xong, không làm gì chúng tôi nữa, bỏ lại chúng tôi rồi đi.

Trước khi đi, bọn chúng còn chia ra bốn người khiêng chiếc kiệu vạn công của chúng tôi đi mất.

"Này, ý gì vậy!"

"Khinh người à! Sao chỉ khiêng có nửa đường?"

"Các người đi đâu vậy!"

Tôi gào khản cả cổ nửa ngày, bọn chúng như không nghe thấy gì, nhanh chóng biến mất ở bên kia cầu.

Kiều Mặc Vũ ngồi xổm xuống, tiện tay nhặt một cành cây chọc mạnh vào nhân trung của Giang Châu.

Giang Châu bị đau, kêu thảm thiết ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh.

"Đây là đâu?"

Không ai trả lời anh ta.

Tôi, Tống Phi Phi và Kiều Mặc Vũ ba người quây quần lại, bàn bạc kế hoạch tiếp theo.

"Kiệu mất rồi, giờ làm sao đây?"

Tống Phi Phi không chút suy nghĩ: "Đi thẳng, đến nhà họ Chu trước."

Kiều Mặc Vũ ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đầy sao bấm đốt ngón tay một hồi, cuối cùng chỉ tay về phía chòm sao Bắc Đẩu.

"Ngôi mộ cổ ngàn năm đó, ở phía đó."

Mặt Giang Thanh Khê lập tức trắng bệch: "Nhà Chu Trì, cũng ở hướng đó."

Giang Thanh Khê nói, khu rừng này, cô ấy thực ra đã từng đến một lần.

Trước khi kết hôn, Chu Trì đã đưa cô ấy về nhà gặp bố mẹ.

Cô ấy đến vào ban ngày, lúc đó chỉ cảm thấy nhà họ Chu ở hơi hẻo lánh một chút.

"Còn phải đi bao lâu nữa mới đến nhà Chu Trì?"

Giang Thanh Khê suy nghĩ một cách nghiêm túc, rồi chán nản cúi đầu.

"Tôi chỉ biết là ở hướng đó, đường đi cụ thể thì quên rồi."

"Lúc đó Chu Trì nói muốn chợp mắt một lát, bảo tài xế kéo rèm trên cửa sổ xe xuống."

"Thế là tôi không nhìn thấy gì nữa."

***

Tống Phi Phi lấy ra một chiếc đèn pin siêu sáng.

Khoảnh khắc nó được bật lên, chúng tôi có cảm giác như mặt trời đang mọc vậy. Đệch, đúng là tư bản đáng ghét.

Đèn sáng lên, bầu không khí kinh dị, quỷ dị liền tan biến hơn nửa.

Giang Châu kinh ngạc mở to mắt: "Uầy, cái đèn pin này của cô còn sáng hơn cả đèn xe Audi nữa!"

Tống Phi Phi tiện tay ném cho anh ta và Giang Thanh Khê mỗi người một cái, rồi sải bước đi thẳng về phía trước:

"Đi theo đi."

Giang Châu ghé sát bên Giang Thanh Khê, thì thầm với giọng mà anh ta cho là rất khẽ:

"Thanh Khê, em nói thật với anh đi, rốt cuộc mấy cô đó làm nghề gì vậy?"

Giang Thanh Khê vội vàng múa tay mấy cái:

"Linh Châu là đạo sĩ Mao Sơn, anh nghe nói chưa?"

"Trừ yêu diệt ma, truyền nhân Mao Sơn chính tông đó."

"Còn Kiều Mặc Vũ nữa, là Địa Sư, tổ tiên cô ấy là Khâm Thiên Giám, anh biết không?"

Giang Châu lập tức tỏ vẻ kính phục.

"Trời ơi!"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.