Gả Cho Mỹ Nam Phản Diện - Chương 234: Gả Cho Mỹ Nam Phản Diện
Cập nhật lúc: 05/09/2025 21:52
Hầu kết Ninh Ân giật giật, tay đang nhàn nhã chơi tóc nàng chậm lại.
Chiêu này luôn có hữu dụng.
Gương mặt Ngu Linh Tê cũng theo nhiệt độ kề sát dưới cơ thể dần dần tăng lên, cuối cùng ánh sáng bình minh tươi đẹp ửng đỏ chiếu rọi xuống nhưng nàng vẫn cười như cũ, mang theo sự đắc ý rõ ràng là cố tình lơ đi cánh môi của hắn.
Ánh mắt Ninh Ân tối sầm lại, cúi người áp sát tới gần.
Trên dưới đảo loạn, khoảnh khắc hai người thay đổi vị trí cho nhau.
Cửa lớn của thư phòng đã còn mở ra, tuyết đọng trên cành khô ở ngoài đình, mái hiên nhà màu xanh ngôi đen như mực, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người hầu đi ngang quan. Nhưng Ngu Linh Tê lại không rảnh lo lắng, trong mắt nàng đã trần gương mặt anh tuấn áp sát tới của Ninh Ân, đôi con ngươi thâm thúy kia như kéo nàng chìm cả cơ thể và tâm trí vào trong đó.
Lúc giọng người hầu vang lên dưới mái hiên, Ngu Linh Tê sợ hết hồn.
“Điện hạ, Ngu Đại cô nương bái kiến, nói đúng hạn đến đưa người về.”
Người hầu ở Vương phủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, lúc bẩm báo đều cúi đầu khom người đứng ở xa xa, mắt nhìn thẳng, nhưng Ngu Linh Tê vẫn vùi vào trong lòng Ninh Ân theo bản năng.
Giọng Ninh Ân bật cười.
Lúc nãy còn phình gan quấy phá như thế, còn lúc này còn biết xấu hổ à.
Ngu Linh Tê bị hắn cười đến mức tai cũng đỏ lên, nàng lại sầu não, không ngờ nhóm người tỷ tỷ đến nhanh như vậy.
Hôm nay dù thế nào xảy ra, nàng phải xuất hiện làm rõ chuyện này, đây là kết quả vừa bàn bạc xong bên trong thư phòng.
Nhưng mà củi lửa mới vừa đốt, vẫn chưa kịp nấu nướng gì.
Ngu Linh Tê chống lên lồ.ng n.g.ự.c Ninh Ân, nháy mắt mấy cái gọi: “Điện hạ.”
Ninh Ân vờ không nghe.
“Lui.”
Hắn cho người hầu lui, cũng không muốn dừng lại như thế, đốt ngón tay nhẹ nhàng khẩy một cái dưới đường viền dây buộc chập trùng của nàng.
“Không phải nàng muốn sự trong sạch của bản vương sao?”
Hắn bao lấy Ngu Linh Tê như một con thú hoang đang chiếm giữ con mồi của mình bên cạnh, đốt ngón tay đi xuống lại khẩy một cái: “Lấy đi.”
Chuyện này không lấy được trong thời gian ngắn.
Ngu Linh Tê có kinh nghiệm, hiểu rất rõ về hắn.
“Đều tại chàng, không về sớm hơn một canh giờ với người ta.”
Nàng nghiêm gương mặt đang ửng đỏ ở gò má nói, vẻ không chấp nhận được: “Lát sẽ thấy thiên hạ đại loạn rồi, ta muốn về trước chuẩn bị.”
Ninh Ân không nói, nghiêng người, giơ tay nhẹ nhàng v.uốt ve nàng.
Lúc hắn không muốn thả người, thì Ngu Linh Tê trốn cũng không thoát.
Nhưng tỷ tỷ đã tới rồi, trong phủ chắc đã xảy ra chuyện gì đó không thể dây dưa tiếp.
Ngu Linh Tê cố gắng làm lơ khí lạnh run người kia, dời tầm mắt xuống rơi vào túi thơm đang treo lơ lửng ngang với miếng ngọc bội họa tiết rồng bên hông Ninh Ân.
Nàng đưa tay kéo ngọc bội xuống, nắm trong tay quân vơ: “Cái này xem như tín vật điện hạ tặng cho ta.”
Ninh Ân nhìn ngọc bội trong tay nàng, như nhớ ra đồ vật gì chơi vui, màu mắt cũng tối sầm u ám đi.
“Đừng vội.”
Ninh Ân vươn tay kéo màn che cách xuống, dưới bóng hình đong đưa theo ánh sáng đứt quãng nói: “Đã là tín vật của gian phu, đương nhiên nên cầm cái tốt nhất.”
Rõ ràng trái ngược với ánh sáng, nhưng đôi mắt hắn lại sáng rực rỡ.
Ngu Linh Tê biết hắn muốn chơi trò điên gì.
Nàng bắt đầu sinh ra chút nhút nhát, hỏi: “Cái…Cái gì?”
“Thường đồ vật trân quý người có danh vọng sưu tầm đều sẽ có dấu ấn cá nhân trên mặt để ký hiệu của riêng.”
Ninh Ân cúi sát người đến, giọng cười trầm tháp dán bên tai nàng vang lên từng câu nói: “Ta tặng cho Linh Tê một dấu ấn được không?”
“Dấu ấn?”
Ngu Linh Tê thấy miếng ngọc chạm khắc trong lòng bàn tay hắn.
Mới vừa rồi Ngu Linh Tê còn đầy bụng tâm sự nên chỉ cảm thấy hắn thích nhìn loại chất ngọc dịu và ấm nhưng chưa để ý kỹ.
Hiện tại cách gần như vậy, nàng mới phát hiện toàn thân miếng ngọc chạm khắc này có mà đen tuyền, đường cong mềm mại uốn lượn, điêu khắc thành nửa dáng người của mỹ nhân trẻ nằm ngủ, dọc theo với thân ngọc ở trên bốn phái.
Dáng vẻ của mỹ nhân này có chút quen mắt, nàng nhìn cẩn thận một chút càng cảm thấy gương mặt với búi tóc đã gặp ở đâu đó rồi nhìn rất quen mắt, giống như là, như là..
Đột nhiên Ngu Linh Tê nhớ tới ngày mùa thu ở tráo phòng, Ninh Ân nói với nàng một chuyện “chạm một viên ngọc theo dáng nàng”, gò má không kìm được cứng lại.
Ninh Ân càng nói giải thích thêm, hắn đã theo dung nhan với hình bóng nàng điêu khắc lên Mặc Ngọc (*) này.
(*) Mặc Ngọc: loại ngọc Phỉ Thúy có màu đen như mực tàu.
“Ngọc này là lúc trước Linh Tê tặng cho ta, ta nghĩ một lúc lâu chỉ có dáng vẻ của Linh Tê mới xưng với việc chạm khắc lên Mặc Ngọc này.”
Ngón tay trắng vừa lạnh của Ninh Ân ép xuống đường viền nhẹ nhàng và chập chùng của mỹ nhân trên mặc ngọc, màu trắng đen đan xen với nhau hoa lệ có một không hai.