Gả Cho Mỹ Nam Phản Diện - Chương 96: Gả Cho Mỹ Nam Phản Diện
Cập nhật lúc: 05/09/2025 21:43
"Xong rồi?"
Ninh Ân cúi đầu nhìn theo phương hướng của nàng, đôi môi bị chà qua lại tới đỏ sẫm càng tô thêm chút diễm sắc trên gương mặt lạnh lùng quá mức của hắn.
Ngu Linh Tê gật đầu, chống n.g.ự.c hắn ngồi dậy, lẳng lặng chỉnh lại váy áo nhàu nhĩ.
Hơi thở không ổn định của nàng như lông vũ xẹt qua vành tai và gáy hắn cho thấy tâm trạng nàng lúc này đang rất bồn chồn.
Thái độ Ninh Ân thản nhiên ngồi dựa vào trên giường, đốt ngón tay mảnh khảnh cái được cái không gõ vào thành giường, khóe môi cong lên thành một đường vòng cung nhàn nhạt khó thấy.
Lợi dụng xong rồi, không phải sẽ quỵt nợ chứ?
Nhưng hắn đây đã làm hết phận sự của mình rồi đấy.
Khi hắn đang khoan thai nghĩ thì đột nhiên thấy đôi mắt mình được buông lỏng và sau đó một tia sáng chói mắt tràn vào tầm nhìn.
Ninh Ân khẽ nheo mắt theo bản năng thì nhìn thấy nữ nhân có tóc mai hơi ướt trên thái dương đang cắn dải băng nhăn nhúm, ánh mắt nhìn hắn liễm diễm.
Khuôn mặt nàng ửng hồng sáng như đóa hoa vừa mới nở, nhưng đôi mắt đã khôi phục được một chút tỉnh táo, nàng cứ mím môi như vậy nhìn hắn thật lâu.
Đây là Ninh Ân sao?
Ngu Linh Tê bỗng mất hồn trong chốc lát: Tình huống này, kiếp trước nàng có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
“Tiểu thư sẽ không lại muốn tự sát tạ tội đấy chứ?” Ninh Ân giơ ngón tay gỡ dây đai nàng đang cắn chặt giữa hai hàm răng, giọng nói có chút khàn khàn.
"Không đâu.” Mạch suy nghĩ quay lại, Ngu Linh Tê lắc đầu.
Đợi đến khi hơi thở của nàng không còn gấp gáp và nóng ran như vậy nữa, tầm mắt của nàng mới dịch chuyển khỏi đôi môi bị nhuộm đỏ của Ninh Ân.
Sau khi dừng lại một lúc, nàng lại bổ sung thêm: "Chuyện cũng đã xảy ra rồi, c.h.ế.t cũng không thay đổi được gì."
Ninh Ân vân vê chiếc đai, như cười như không: "Tiểu thư không tổn thất gì nên cũng không cần nói nghiêm trọng như vậy."
Ngu Linh Tê không hé răng mà chỉ rũ hàng mi ướt át xuống, khép lại vạt áo cho hắn không nói một lời, phủ lên hạ thường đã bị nhăn nhúm của hắn.
Hạ thường nhăn nhúm và có chỗ bị ướt, thấm ra một vệt nhỏ màu sẫm.
"Vệ Thất không phải công cụ."
Tiếng nói của Ngu Linh Tê vừa ngắn vừa mềm, tầm mắt của nàng rơi trên eo của Ninh Ân thì dừng một chút, sau đó chậm rãi dời lên trên, lẳng lặng nhìn vào đôi mắt ngày đêm khó phân biệt của hắn: "Công cụ sẽ không độ.ng tình."
Ngón tay đang nghịch sợi tóc nàng của Ninh Ân đã bỗng khựng lại một khoảng rất ngắn khó thấy.
Thật sự thú vị.
Rõ ràng người nhếch nhác là nàng nhưng phản ứng đầu tiên của nàng không phải trốn tránh, cũng không chán ghét mà là đưa tay chỉnh lại y phục của hắn.
Bình tĩnh đến mức quen thuộc, giống như nàng đã làm điều đó vô số lần cho ai đó vậy.
Nụ cười nơi khóe miệng Ninh Ân hơi phai nhạt đi, lòng bàn tay hắn xuyên qua đuôi tóc của nàng, nói: "Là sơ suất của ta, lần sau ta nhất định sẽ chú ý hơn."
...Còn có lần sau?
Không chờ Ngu Linh Tê kịp phản ứng lại, Ninh Ân đã vắt vạt áo bị nàng làm ướt đẫm, lạnh lùng hỏi: "Nhưng thực ra ta rất tò mò, tiểu thư đã sử dụng tên dã nam nhân nào rồi?"
Những chiêu thức nàng tiêu khiển vui thích, từng chiêu từng chiêu đều trêu chọc vào điểm yếu của hắn như thể nàng hiểu rõ nam nhân tới từng chân tơ kẽ tóc.
Nghĩ đến đây, Ninh Ân bỗng cảm thấy không thoải mái, thậm chí còn muốn g.i.ế.c người.
Ngu Linh Tê không dám nói, dã nam nhân đó đó chính là ngài.
Kiếp trước nàng đã ở bên Ninh Ân hai năm, hắn lại còn là một chủ nhân vui buồn thất thường, rất biết cách dày vò người khác. Nếu Ngu Linh Tê không học các kỹ năng tạo ra niềm vui giữa khó khăn thì nàng đã sớm uất ức mà chết.
Tất nhiên, những lời thật lòng như vậy Ngu Linh Tê tuyệt đối không thể nói ra.
Ninh Ân quá thông minh, chỉ cần bắt được một kẽ hở là hắn có thể lần ra được manh mối ngay, cho đến khi nàng không thể lấp li.ếm được nữa.
Nàng dứt khoát đổi chủ đề, liếc mắt nhìn xung quanh và hỏi: "Đây là đâu?"
Lúc trước thần trí còn mơ hồ nên nàng không có thời gian để ý đến môi trường xung quanh. Bây giờ tập trung nhìn kỹ thì mới biết đây là một gian phòng tối kín không kẽ hở.
“Mật thất.” Ninh Ân đáp.
Tất nhiên Ngu Linh Tê biết rằng đây là mật thất.
Còn đang muốn hỏi thêm thì nàng đã nghe thấy Ninh Ân cười nhạt nói: "Nghe được đáp án thì sẽ chết, tiểu thư còn muốn hỏi không?"
Ngu Linh Tê biết rằng hắn sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì, vì vậy nàng chỉ có thể hậm hực ngậm miệng.
"Tiểu thư còn chưa trả lời câu hỏi của ta."
Ninh Ân quay lại chủ đề này một lần nữa, với ngữ khí lạnh lùng ghen tuông mà chính bản thân hắn cũng không nhận ra.
Mắt thấy không tránh được, Ngu Linh Tê ôm lấy cái đầu choáng váng của mình và lấy lệ đáp: "Tất cả là do tác dụng của thuốc, ta không nhớ rõ mình đã làm gì."- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -