Gả Cho Ông Chồng Nhà Giàu - Chương 27
Cập nhật lúc: 06/10/2025 15:53
Chỉ còn lại một mình cậu đối mặt với Tưởng Thiếu Phi không quá xa lạ, cũng không quá quen thuộc, An Vô Dạng có chút cứng nhắc, cậu lựa chọn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cứ ngồi như vậy chờ Hoắc Vân Xuyên trở về.
“Bình thường cơ thể thế nào? Dễ sinh bệnh không?” Tưởng Thiếu Phi dựa vào bàn làm việc của mình, nhìn cậu.
“Khá tốt.” An Vô Dạng cố gắng thả lỏng, trả lời: “Thỉnh thoảng có cảm cúm, phát sốt, một năm khoảng hai lần.”
“Thành tích học tập thế nào?” Tưởng Thiếu Phi lại hỏi.
Đây là vấn đề làm An Vô Dạng đau lòng nhất, không quá tình nguyện trả lời: “Bình thường.”
“Phụt.” Tưởng Thiếu Phi lập tức nói: “Vân Xuyên là học sinh xuất sắc, hy vọng con của hai người cũng vậy.”
“…” Quả nhiên thế giới này đều có ý kiến với người học dốt.
Nhưng nói thật thì, nếu như có thể, An Vô Dạng cũng hy vọng bé con là một học sinh giỏi.
Tưởng Thiếu Phi nói: “Ba mẹ biết không?”
Chuyện này không tốt lắm, anh ấy nghĩ thầm.
Thấy cậu lắc đầu, cảm xúc cũng trầm xuống, anh ấy nhún vai không hỏi nữa.
Hoắc Vân Xuyên trở về, tay cầm sổ khám bệnh màu trắng, trước tiên nhìn biểu cảm của An Vô Dạng, xác định không có gì khác thường, mới nói với Tưởng Thiếu Phi: “Sắp xếp lấy m.á.u đi, không cần lấy quá nhiều, đủ kiểm tra là được.”
Tưởng Thiếu Phi làm động tác OK, lười mở miệng nói chuyện.
Không ít người tới bệnh viện kiểm tra máu, có vài cô gái thân thể không tốt, lấy một ít m.á.u đã ngất xỉu, thật là tội nghiệp.
Hôm qua An Vô Dạng mới lấy xong, hôm nay nhìn thấy ống tiêm có chút sợ hãi.
Hoắc Vân Xuyên đứng bên cạnh quan sát, ngón tay khẽ siết lại.
Cồn i-ốt màu nâu vàng bôi lên cánh tay mảnh khảnh, mạch m.á.u có thể nhìn thấy rõ ràng, đối lập sâu sắc…
Khoảnh khắc làn da bị đ.â.m thủng, An Vô Dạng quay đầu sang một bên, ở góc độ người khác không nhìn thấy nhíu mày, mím chặt môi.
“Xong rồi.” Tưởng Thiếu Phi đặt vào chỗ vừa tiêm một ít bông gòn, để cậu tự giữ lấy: “Đợi thêm một lát, khi nào không chảy m.á.u nữa là có thể buông ra.”
Tay trái anh ấy cầm mẫu máu, tay phải vỗ vỗ bả vai Hoắc Vân Xuyên: “Ở đây chờ, mười phút sau tôi sẽ quay lại.” Còn thuận tay chỉ vào máy lọc nước: “Tốt nhất là rót cho cậu ấy ly nước ấm.”
Hoắc Vân Xuyên nghe vậy, đặt sổ khám bệnh xuống, bình thản tìm ly đựng nước dùng một lần.
“Cảm ơn.” An Vô Dạng nói, cậu đang rất khát, uống một hơi hết nửa ly.
Hoắc Vân Xuyên nhìn chằm chằm bông gòn trên cánh tay cậu, cuối cùng vẫn không nói gì.
An Vô Dạng khá có kinh nghiệm với thứ này, sau khi ấn một lát, cậu vứt bông gòn vào sọt rác.
Mười phút không quá dài cũng không quá ngắn, chỉ là trong lúc im lặng cảm thấy đặc biệt dài.
An Vô Dạng nhìn chằm chằm ly nước trong tay, nhỏ giọng dò hỏi: “Anh thật sự muốn đứa nhỏ này sao? Có đối xử tốt với nó không?” Thật ra cậu đang sợ hãi, sau này Hoắc Vân Xuyên cưới vợ, không biết có ghét bỏ em bé do cậu sinh ra hay không.
“Cậu lo lắng thừa, không có ai không đối xử tốt với nó.” Hoắc Vân Xuyên trả lời vấn đề của cậu, trong lòng anh thầm nghĩ đến những người thân của mình, nếu biết có em bé, bọn họ chắc sẽ điên mất.
Nhưng cũng có thể hiểu được, An Vô Dạng vốn dĩ không biết gì về gia đình mình.
“Vậy nếu sau này anh có đứa con thứ hai…” An Vô Dạng lo lắng nói.
“Đứa con thứ hai?” Hoắc Vân Xuyên cười tự giễu: “Cậu nghĩ nhiều rồi.” Cả đời này hẳn là sẽ không có đứa thứ hai.
“Chẳng lẽ anh là gay sao?” An Vô Dạng nhỏ giọng hỏi.
Hoắc Vân Xuyên muốn đáp lại, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, liếc nhìn bụng cậu: “Lạnh không?”
An Vô Dạng cầm ly nước dần nguội đi, gật đầu: “Hơi hơi.”
Giọng cậu hơi run, chỉ thấy người đàn ông kia tìm điều khiển điều hòa, chỉnh nhiệt độ thành ba mươi độ.
Thông thường nhiệt độ cơ thể của người mang thai sẽ tăng cao, không sợ lạnh như vậy.
An Vô Dạng lại là trường hợp đặc biệt, cậu cảm thấy sau khi mang thai tương đối sợ lạnh, hơn nữa còn nhạy cảm với tiếng ồn, đột nhiên có tiếng động mạnh sẽ làm trái tim cậu run rẩy, đập rất mạnh.
Những thay đổi đó mắt thường có thể thấy được, vậy nên cậu tin bác sĩ không khám sai.
“Vân Xuyên!” Tưởng Thiếu Phi người chưa tới giọng đã tới trước.
Nghe thấy thanh âm cao vút như vậy, lòng Hoắc Vân Xuyên chấn động, đã vài phần đoán được kết quả.
Sau khi tiến vào với khuôn mặt tràn ngập ý cười, Tưởng Thiếu Phi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh luôn miệng chúc mừng: “Chúc mừng cậu, sắp phải làm ba rồi.”
Sau đó buông tên đàn ông ngu xuẩn này ra, quay đầu nói với An Vô Dạng: “Cũng chúc mừng cậu, trong bụng cậu có một báu vật vô giá đó, bây giờ khoảng năm tuần, phôi thai còn rất nhỏ, những kiểm tra khác không cần phải vội, chờ cậu làm quen vài ngày rồi tính, hiện tại quan trọng nhất là duy trì tâm trạng thoải mái, ăn ngon ngủ ngon, những chuyện khác không cần nghĩ tới.”
An Vô Dạng im lặng nghe dặn dò, gật gật đầu, cuối cùng nói: “Cảm ơn bác sĩ Tưởng.”
“Không cần khách sáo.” Tưởng Thiếu Phi nói: “Cậu vậy mà còn nhớ tôi họ Tưởng, trí nhớ khá tốt đấy, vậy tại sao thành tích học tập không thể tiến bộ?”