Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 11: Một Mẻ Thu Hoạch Lớn
Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:51
Tô An rời khỏi nhà họ Tô, chạy qua hai con phố, sau đó mới tìm một nhà khách để thuê phòng.
Vừa vào phòng, đóng cửa lại, cô liền hưng phấn lôi hết đồ đạc trong túi ra xem.
Ba tờ biên lai gửi tiền, lần lượt là 200, 220 và 360 đồng. Thời này vẫn chưa có hệ thống ngân hàng dùng tên thật, biên lai đều là viết tay, không ký danh, không báo mất, cũng không cần mật khẩu. Bất cứ ai cầm sổ tiết kiệm hoặc biên lai đều có thể ra ngân hàng rút tiền.
Nhưng có một điểm bất lợi, đó là thời này ngân hàng chưa liên thông mạng lưới. Gửi ở ngân hàng nào thì bắt buộc phải đến đúng ngân hàng đó để rút.
Số tiền mặt "Đại đoàn kết" (mệnh giá 10 đồng) được bọc trong giấy đỏ có tổng cộng 116 tờ, và sáu tờ một đồng.
Ngoài ra, trừ một chiếc đồng hồ nữ, còn có một đôi hoa tai vàng, hai chiếc nhẫn vàng, và 47 đồng 8 hào 3 xu tiền lẻ.
Tổng số tiền cô lấy được là 1993,83 đồng. Tô An không cảm thấy c.ắ.n rứt lương tâm chút nào, chỉ thấy hả hê.
Hơn 1100 đồng tiền sính lễ kia vốn dĩ là của cô.
Ba tờ biên lai gửi tiền cộng lại là 780 đồng. Ba năm qua, số tiền anh trai Tô Bình gửi về nhà còn nhiều hơn con số này.
Huống hồ, cô còn ở cái nhà đó, dán hộp diêm suốt 5 năm, làm "osin" cũng suốt 5 năm.
Tô An nhẩm tính. Số tiền này, cộng thêm 400 đồng cô gửi tiết kiệm trước đó, hiện tại cô có trong tay khoảng 2400 đồng. Số tiền này có lẽ đủ để mua một căn nhà có sân nhỏ ở thành phố A, cho cô và anh trai có chỗ đặt chân.
Ngày mai phải tìm chỗ bán đôi hoa tai, hai chiếc nhẫn vàng và cả cái đồng hồ đi.
Đồ mà Kỷ Thanh Thanh đã từng đeo, cô không thèm động vào, sợ xui xẻo.
Một đêm ngủ ngon. Sáng hôm sau, nhân lúc chuyện Tô Lỗi trộm tiền còn chưa bị bại lộ, Tô An ngụy trang một chút, sáng sớm liền cầm ba tờ biên lai chạy ra ngân hàng xếp hàng rút tiền.
Các biên lai này đều chưa đến kỳ hạn, nhưng vẫn có thể rút được, chỉ là sẽ mất hết tiền lãi.
Tô An rút hết tiền từ ba tờ biên lai, sau đó tìm một ngân hàng khác và gửi toàn bộ số tiền đó vào một tài khoản mới.
Gửi tiền xong, cô tìm một tiệm vàng, định bán đôi hoa tai và hai chiếc nhẫn.
Trang sức vàng thời này, trọng lượng đều là "hàng thật giá thật", không làm ra được cái kiểu nhẹ hều như đời sau.
Một đôi hoa tai vàng nặng 9,3 gam, hai chiếc nhẫn lần lượt là 5,8 gam và 6,33 gam.
Tiệm vàng bán ra với giá 88 đồng một gam, nhưng thu mua lại chỉ có 65 đồng một gam.
Đúng lúc tiệm vàng đang có chương trình khuyến mãi, nghĩ đến giá vàng đời sau cứ tăng vù vù, Tô An quyết định không bán nữa.
Cô dùng số vàng cũ này đổi lấy một chiếc vòng tay mới nặng 22 gam, và phải bù thêm cho tiệm vàng 52 đồng.
Bước ra khỏi tiệm vàng, cô cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Một cú ra tay này của cô, gần như đã khoắng sạch toàn bộ tài sản của Tô Kiến Quân.
Cũng không biết, đứa con trai út bảo bối mà ông ta tình nguyện bức tử con trai cả để cứu về, liệu có còn khiến ông ta "càng nhìn càng yêu" như kiếp trước hay không.
Kiếp trước, sau khi Tô Lỗi bị phát hiện ra bệnh, bệnh viện yêu cầu người nhà đến xét nghiệm tủy. Tô Kiến Quân không đi, Tô Kiều không đi, ngay cả Kỷ Thanh Thanh, mẹ ruột của nó, cũng không đi. Cuối cùng, bọn họ lại lôi Tô Bình, người bị họ coi như người ngoài, đi xét nghiệm.
Và oái oăm thay, lại là trùng khớp.
Tô Bình tính tình thật thà, không hiểu được những mưu mô xấu xa bên trong.
Đối mặt với vợ chồng Tô Kiến Quân, người thì nói "Phải cứu em trai mày", kẻ thì bảo "Đây là em ruột của mày, mày không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu".
Dưới sự "bắt cóc đạo đức" của người thân, lại thêm sự tẩy não của cả gia đình họ Tô do Lâm Chiêu Đệ cầm đầu, Tô Bình đã tin rằng việc hiến thận không ảnh hưởng gì đến mình, chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ, mà lại cứu được mạng sống của em trai.
Một chàng trai khỏe mạnh, cứ thế ngây ngô bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Thế nhưng, phẫu thuật vừa xong, cả nhà họ Tô liền lật mặt.
Những người thân trước đó còn ân cần hỏi han Tô Bình, giờ đây tất cả đều vây quanh Tô Lỗi.
Tô Bình nằm một mình trên giường bệnh suốt một tuần, thì bị vợ chồng Tô Kiến Quân bắt xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, với lý do là không trả nổi tiền t.h.u.ố.c men.
Còn Tô Lỗi thì lại được ở lại bệnh viện. Lý do Tô Kiến Quân đưa ra là: “Mày khỏe mạnh, cường tráng hơn em mày!”
Tô Bình xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng được một tháng, Kỷ Thanh Thanh bắt đầu nói bóng nói gió, thở ngắn than dài trước mặt anh.
Tô Bình tuy không thông minh, nhưng cũng không đến mức không nhìn ra được sắc mặt người khác. Tháng thứ hai, anh liền quay lại mỏ. Và lần đi đó, anh đã không bao giờ trở về nữa.
Mà khi đó, Tô An bản thân còn khó lo, cả ngày bị giam lỏng ở nhà họ Triệu làm "osin", căn bản không hề biết chuyện này.
Đợi đến khi cô biết tin anh trai qua đời, mọi thứ đã quá muộn.
Nghĩ đến việc Triệu Đại Hưng cũng sắp trở về, Tô An từ tiệm vàng đi thẳng đến công viên thể dục.
Ông cụ đang đi dạo, thấy Tô An thì rất ngạc nhiên: “Tiểu Tô?”
“Chiều hôm qua, sáng nay đều không thấy cháu đến, ta còn tưởng cháu không đến nữa?”
Tô An cười cười, bắt đầu chạy tại chỗ để khởi động: “Ông La, hôm qua cháu đi thị trấn Ô, thăm anh trai cháu rồi. Cháu cũng vừa mới về.”
“Lại đây, lại đây, ông ơi, ông xem chiêu 'Ưng diêu quay đầu' này của cháu, chỗ này có phải cần phải hạ thấp xuống một chút nữa không?”
Ông La cầm thanh kiếm gỗ đào, nhìn tư thế của Tô An rồi gật đầu: “Đúng, đúng, chân bước lên trước, đứng cho vững, sau đó khóa tay đối phương lại rồi vặn.”
Dưới sự chỉ điểm của ông La, Tô An không ngừng lặp lại luyện tập.
Thời gian gấp gáp, trước đó cô đã lấy cớ học phòng thân để thỉnh giáo ông La. Dưới sự truyền thụ của ông, Tô An chỉ luyện đúng ba chiêu.
Ông La nói, lúc bảo vệ tính mạng thì đừng quan tâm đến đạo đức hay tiểu xảo gì cả.
Đối phó với đàn ông xấu, chiêu hiểm thứ nhất là đá vào hạ bộ. Chiêu thứ hai là móc mắt. Chiêu thứ ba là "Ưng diêu quay đầu".
Muốn biến một cô gái yếu đuối thành cao thủ trong vài ngày ngắn ngủi để đối đầu với một gã đàn ông khỏe mạnh là chuyện không thể.
Chỉ có ba chiêu này, ai cũng dùng được, không cần kỹ thuật cao siêu gì, mà lại hữu dụng với bất kỳ ai. Chỉ cần luyện cho thật nhanh, chuẩn, và tàn nhẫn, một đòn trúng đích.
Một buổi chiều nhanh chóng trôi qua.
Ông La rất quý Tô An. Ông hồi trẻ cũng là người lăn lộn giang hồ, tính tình thô kệch. Vì lấy vợ muộn nên giờ vẫn chưa có cháu, con cái thì đứa nào cũng bận rộn việc riêng, không thích chơi với ông.
Về hưu, ông cả ngày không có việc gì làm, chỉ có thể ra công viên múa kiếm, rèn luyện thân thể, không ngờ lại kết giao được một "anh em" nhỏ tuổi.
“Ông La, mấy ngày nay cảm ơn ông đã chỉ điểm. Giờ cũng không còn sớm nữa, đi thôi, cháu mời ông đi ăn.”
“Ha, khách khí quá, khách khí quá.”
“Khách khí gì chứ. Ông xem cháu có khách khí với ông đâu? Cháu cũng không có ông nội, chơi với ông rất hợp. Nếu ông không chê, sau này cứ coi cháu như cháu gái đi.”
Tô An kéo tay ông La, chạy đến một quán thịt dê. Mỗi người gọi một bát canh lòng dê thật lớn, lại thêm hai đĩa thịt dê xiên nướng, một đĩa bánh bao.
Tô An vốn là người không có quy tắc, đã c.h.ế.t đi một lần, sớm đã vứt bỏ hết khuôn sáo lễ nghi từ lâu.
Ông La hồi trẻ theo cha chú lăn lộn giang hồ, tính tình phóng khoáng, cũng là người không có điều kiêng kỵ gì. Mấy thứ như phong thái quân tử, nhân nghĩa đạo đức là ông ghét nhất.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, càng nói càng hợp nhau, đúng là có cảm giác hận vì gặp nhau quá muộn.
