Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 95: Đến Từ Người Thân Một Nhát Dao
Cập nhật lúc: 05/11/2025 08:03
Lưu Song Lộc thấy đám đông hóng chuyện đều nghiêng về một phía, tức tối chỉ vào bà nội Đại Bảo đang dẫn đầu: “Không biết nói thì câm miệng, cái gì gọi là tôi xúi giục? Tôi đó là thấy con bé khóc dữ quá...”
Thấy Lương Diệu Huy cứ cúi đầu, luôn tay viết viết vẽ vẽ vào sổ, dường như không thèm để ý đến mình, Lưu Song Lộc bèn hạ giọng, uy h.i.ế.p bà nội Đại Bảo:
“Tôi nói cho bà biết nhé Đường Xuân Hoa, tôi bây giờ đã về hưu rồi, ở nhà không có việc gì làm, không giống như thằng Đại Bảo nhà bà còn đang học ở trường tiểu học Thành Tây, không giống như thằng Nhị Cẩu nhà bà còn đang làm ở xưởng thủy tinh...”
Bà nội Đại Bảo con ngươi co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi: “Đồng chí công an, đồng chí nghe thấy không? Ông ta đang đe dọa tôi, ý của ông ta là muốn phá công việc của con trai tôi, muốn hại cháu trai tôi.”
“Tôi nói cho ông biết Lưu Song Lộc, lời ông nói mọi người đều nghe thấy đấy. Thằng Đại Bảo hay thằng Nhị Cẩu nhà tôi mà có mệnh hệ gì, thì đích thị là ông làm, đến lúc đó đừng trách lão nương này liều cái mạng già này cũng tìm ông tính sổ!”
Lương Diệu Huy mặt lạnh tanh, nói một cách vừa phải: “Được rồi, được rồi, ồn ào cái gì, không ai được ồn ào nữa. Đồng chí Tô An nói không sai, tiền t.h.u.ố.c men của nhà Lưu Quốc Quân này nên do ông trả. Ngay từ lúc ông xúi giục họ đ.á.n.h người, lẽ ra ông nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.”
Nói rồi Lương Diệu Huy nhanh chóng liếc mắt ra bên ngoài, rồi tiếp tục chậm rãi "gõ" Lưu Song Lộc:
“Những lời vừa rồi của ông tôi nghe thấy cả rồi, có phải ông muốn đe dọa người ta không?”
“Không có, đồng chí công an, tôi chỉ là nói chuyện phiếm bình thường với bà ấy thôi...”
“Không có là tốt rồi. Nhớ kỹ, không được làm chuyện phạm pháp, đều là hàng xóm láng giềng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, hòa hòa khí khí mới phải chứ!”
Tô An nhìn về phía Lương Diệu Huy, thấy có gì đó không ổn. Sao giọng điệu lại mềm mỏng đi nhiều thế?
Vừa rồi anh ta liếc ra ngoài là nhìn cái gì?
Tô An nhìn quanh hiện trường một vòng, sau đó trong lòng mừng thầm.
Một đồng chí công an nữa đã không còn ở đây. Ôi hô hô hô hô ~.
Hèn chi Lương Diệu Huy lại nhẹ nhàng ôn nhu như vậy.
Hà Gia Vượng đã chuồn đi từ lúc nào mà ngay cả cô cũng không phát hiện ra.
Lương Diệu Huy bây giờ là đang kéo dài thời gian, để đồng sự về gọi thêm đại đội đến sao?
Tô An kéo bà nội Đại Bảo đang định xông lên lý luận, ghé sát tai bà nói nhỏ hai câu.
Bà nội Đại Bảo mừng rỡ: “Thật hả?”
Tô An hất cằm: “Bà cứ xem thì sẽ biết.”
Bà nội Đại Bảo mở to đôi mắt híp, quét nhìn đám đông hai lượt, sau đó vẻ mặt hưng phấn xoay người, lách mình một cái liền chen ra khỏi đám đông.
Lưu Song Lộc thấy giọng điệu của Lương Diệu Huy đã mềm mỏng đi, lá gan cũng to lên, bèn dẫn Thôi Nguyên Phượng với vẻ mặt nịnh nọt đi theo Lương Diệu Huy cầu tình.
“Mẹ, Quốc Quân đau quá à, mẹ xem mồ hôi chảy ròng ròng kìa, hu hu hu, Quốc Quân anh không sao chứ? Ráng nhịn nha, ráng nhịn một chút.”
“Mẹ, hay là chúng ta đưa Quốc Quân đến bệnh viện xem trước đi?”
“Bác Hai ~”
Thôi Nguyên Phượng dẫn theo hai đứa con trai, đang bám theo sau Lưu Song Lộc, không ngừng cãi cọ gì đó với Lương Diệu Huy, muốn tranh thủ cho mình được xử lý khoan hồng, hơi đâu mà để ý đến Trương Mãn Ngọc.
Trương Mãn Ngọc thấy Lưu Quốc Quân không ai ngó ngàng, ánh mắt oán độc quét một vòng qua đám người Thôi Nguyên Phượng, Lưu Quốc Hoa.
Thấy mấy người bọn họ chen lấn xô đẩy, không cẩn thận là giẫm phải Lưu Quốc Quân đang nằm trên đất.
Bà ta vội vàng gọi hai đứa con trai mình lại, đỡ Lưu Quốc Quân dịch sang bên cạnh.
Tô Bình hai tay xách đầy đồ đạc, nhìn cảnh gà bay ch.ó sủa của nhà họ Lưu, quay sang hỏi Tô An: “An An, chúng ta về nhà à?”
Tô An mặt đầy vẻ hóng hớt: “Em xem thêm chút nữa.”
“Vậy anh mang đồ về trước nhé?”
Thấy em gái gật đầu, Tô Bình ôm chặt đống đồ trong lòng, dáng người cao lớn chen ra ngoài.
Mới ra khỏi cửa chưa được bao lâu, liền thấy bà nội Đại Bảo dẫn theo một đám người hùng hổ đi về phía nhà họ Lưu.
Khoảnh khắc hai bên lướt qua nhau, anh nhìn thấy vẻ mặt của từng người đi theo sau bà nội Đại Bảo, ôi chao, phải gọi là khí thế ngút trời.
Bước chân đang vội về nhà của Tô Bình bỗng chốc khựng lại.
Cúi đầu nhìn mớ trứng gà đang xách trên tay, rồi lại nhìn cánh cửa nhà đã ở ngay trước mắt.
Cẩn thận che chắn mớ trứng gà rồi chạy ngược lại, hóng chuyện trước rồi tính.
Biết đâu lại là viện binh của mụ già xấu xa kia thì sao.
Bà nội Đại Bảo chỉ vào đám đông, nói với những người phía sau: “A Liên, chồng của chị ở bên trong kìa. Tế Muội, đồng chí công an cũng ở bên trong.”
Người phụ nữ được gọi là A Liên là một người đàn bà tráng kiện khoảng 50 tuổi, bà ta dùng cái m.ô.n.g to của mình húc trái húc phải, đẩy đám đông ra rồi đi vào.
Đôi mắt đảo quanh tứ phía, sau đó túm lấy Lưu Song Tài đang đi theo bên cạnh Lưu Song Lộc, hai ngón tay như gọng kìm véo chặt lấy tai gã.
Lưu Song Tài “Ngao” một tiếng kêu ré lên.
A Liên thấy Lương Diệu Huy mặc đồng phục cảnh sát nhìn sang, vội vàng nặn ra nụ cười giải thích: “Đồng chí công an, đây là chồng tôi, chồng tôi là đồ ngốc, cái gì cũng không biết, chính là cái đầu heo. Nếu ổng có làm gì không phải, tôi ở đây xin lỗi đồng chí, tôi xin lỗi đồng chí.”
Thím A Liên vừa nói, vừa xách tai Lưu Song Tài kéo mạnh ra ngoài: “Đồ ngu ăn hại, chỉ biết ăn không biết đòn, người ta bảo mày làm gì là mày làm nấy. Chuyện tốt thì không tới lượt, chuyện xấu thì lúc nào cũng có phần mày. Đã nói với mày bao nhiêu lần rồi mà không nhớ, tao đã sớm bảo mày tránh xa cái thứ lòng lang dạ sói này ra.”
“Mau về nhà cho tao!”
A Liên đến nhanh mà đi cũng nhanh, như lôi một con heo con, xách tai Lưu Song Tài lôi từ trong nhà ra.
Lưu Song Tài bị kéo đi, miệng kêu oai oái, vẫn không quên quay đầu lại hét: “Anh Cả, anh Hai, em về nhà trước đây.”
Lưu Song Lộc nhìn tên đàn em bị kéo đi, nghe con mẹ em dâu A Liên chỉ cây dâu mắng cây hòe, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Đúng lúc này, một bà lão khô gầy tóc hoa râm trong đám đông thu hút sự chú ý của ông ta, đó chính là vợ ông ta, Hoàng Tế Muội.
Cảm thấy quá mất mặt, ông ta nhấc chân đá về phía Tế Muội: “Ở nhà không có việc gì làm à, chạy đến đây hóng chuyện làm gì? Giống như mấy bà tám rảnh rỗi không có việc gì làm, lê la xóm này xóm kia đúng không?”
Hoàng Tế Muội bị ông ta đá một cú, cũng không hé răng, nhưng đôi mắt sáng quắc đến đáng sợ.
Lương Diệu Huy vội vàng quát Lưu Song Lộc: “Làm gì đấy? Không được đ.á.n.h người!”
Lưu Song Lộc cười nịnh nọt: “Đồng chí công an, tôi không đ.á.n.h người, đây là mụ vợ tôi. Mụ vợ c.h.ế.t tiệt này không nghe lời, thiếu đòn, ở nhà một đống việc không làm, lại chạy đến đây hóng chuyện.”
Bà nội Đại Bảo trừng mắt nhìn Lưu Song Lộc, đỡ Hoàng Tế Muội đang ở trên đất dậy.
Sau đó bà nhìn ra ngoài cửa.
Bên ngoài phố Phúc Khánh, mấy chấm đen đang từ từ tiến lại gần. Bà nội Đại Bảo nheo mắt lại: “Tế Muội, đến rồi, đến rồi. Chị xem, có phải toàn là đồng chí công an không.”
Hoàng Tế Muội nhìn theo tầm mắt của bà nội Đại Bảo ra ngoài, thấy các đồng chí mặc đồng phục thống nhất đang lần lượt dừng xe đạp trước cửa nhà họ Lưu.
Bà lấy hết can đảm, bước nhanh lên phía trước: “Đồng chí công an, tôi muốn tố cáo! Tôi tố cáo Lưu Song Lộc ức h.i.ế.p láng giềng, chơi trò lưu manh, làm loạn quan hệ nam nữ, làm ra chuyện tổn hại nhân luân, gian díu với chính em dâu của mình, còn m.a.n.g t.h.a.i con hoang!”
