Gia Đình Nghèo Xơ Xác, Đừng Sợ, Ta Có Hệ Thống - Chương 27: Người Nương Thân Dịu Hiền..

Cập nhật lúc: 17/11/2025 16:50

Dưới sự an ủi của nàng, tâm trạng của Lý Chiêu Đệ dần ổn định lại.

Có lẽ vì đi quá nhanh, nàng cảm thấy bụng có chút khó chịu, bèn đi đến dưới bóng cây ven đường ngồi xuống.

“Có phải bụng khó chịu không?”

Liễu Thanh La cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức bắt mạch cho nàng.

Nàng phát hiện thai tượng của đại tẩu không ổn, cảm xúc mãnh liệt đã gây ra co thắt tử cung giả, “Đại tẩu, tẩu hãy nghỉ ngơi một lát ở đây, ta đi gần đây xin chút nước cho tẩu uống.”

Nàng đến nhà một người dân gần đó xin chút nước, rồi lại đổi một lọ t.h.u.ố.c an thai trong thương thành, đổ trực tiếp vào hòa cùng nước cho Lý Chiêu Đệ uống.

“Ta biết tẩu muốn về nương gia, đã đến cổng làng rồi, hôm nay ta sẽ cùng tẩu về đó một chuyến.”

“Đa tạ muội, Thanh La.”

Nàng quả thực muốn về nhà một chuyến, tính ra thì nàng đã hơn nửa năm chưa về nhà rồi.

Không còn cách nào khác, nàng đi rồi hai đứa trẻ ở nhà sẽ không có ai chăm sóc, nhưng nếu bụng mang dạ chửa đưa hai đứa trẻ về nương gia, chúng sẽ quấy phá không ngừng, một mình nàng căn bản không đỡ nổi.

Thu hoạch ở ruộng đồng không tốt, Liễu Hữu Dũng dậy sớm thức khuya bận rộn, chỉ mong có thể thu hoạch thêm chút lương thực.

Nàng cũng đã mấy lần đề nghị về nương gia, nhưng Liễu Hữu Dũng đều bảo nàng đợi thêm một chút, cứ thế mà từ mùa đông đợi đến mùa hè.

“Ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, chúng ta đi thôi.”

Sau khi uống xong bát nước này, nàng cảm thấy bụng không còn căng tức như trước.

“Tẩu cứ ngồi ở đây một lát, ta trả bát cho Vương bá bá.”

Liễu Thanh La tốc độ rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã quay lại, đỡ Lý Chiêu Đệ đứng dậy.

Ra khỏi cổng làng, đi vòng qua một con đường nhỏ quanh co, rồi leo chéo lên một sườn đồi, đập vào mắt là một rừng liễu rủ cao lớn và sum suê.

Những cây liễu rủ này khác với liễu ven hồ, chúng mọc cao lớn và khỏe mạnh, gió nhẹ thổi qua, lá liễu bay phấp phới, tựa như từng làn khói xanh.

Nhà Lý Chiêu Đệ nằm trên sườn núi, nhà nàng là người ngoài đến đây nên không có đất, cha nàng là một thợ săn nổi tiếng, điều kiện gia đình tốt hơn nhà họ Liễu rất nhiều.

Lần này ra ngoài quá gấp, cũng không chuẩn bị quà cáp gì, khi họ xuất hiện trước cửa nhà họ Lý, những người bên trong vẫn vô cùng nhiệt tình đón họ vào.

“Chiêu Đệ, con hơn nửa năm nay không về thăm chúng ta rồi, ta còn tưởng tiểu nha đầu con đã quên chúng ta rồi chứ.”

Người nói là ca ca của Chiêu Đệ, một người cao lớn mét tám, dáng người vạm vỡ, tính tình hào sảng.

“Mấy hôm trước ruộng đồng bận rộn, nên không có thời gian về nhà thăm. Giờ công việc đã tạm ổn, ta mới cùng Thanh La về thăm nhà.”

Lý Chiêu Đệ không hề nói chuyện mình cãi nhau ra, với tính cách của đại ca nàng, một khi biết nàng bị ức hiếp, mặt mũi của Liễu Hữu Dũng chắc chắn sẽ phải chịu tội.

Thành hôn nhiều năm, dù là cãi vã nhỏ, nàng cũng chưa từng nói với người nhà, nên trong mắt người nhà, phu thê họ ân ái, gia đình hòa thuận.

“Mau vào ngồi đi.”

Lý Minh dẫn họ đi vào bên trong, “Nương, người mau ra đây, Chiêu Đệ về rồi!”

nương thân Chiêu Đệ từ trong phòng chạy ra, tay còn cầm d.a.o thái rau, mặt đầy vẻ vui mừng.

“Mau vào ngồi đi, cha con hôm nay đi săn, bắt được hai con thỏ rừng béo ú. Ta nhớ con thích ăn thịt thỏ nhất, lát nữa ta sẽ hầm cho con ăn một chút, rồi mang cả canh lẫn thịt về cho Bà bà con nữa.”

nương thân Chiêu Đệ lại chào Liễu Thanh La, “Tiểu nha đầu mau vào ngồi đi, trên bàn có trái cây rừng đã rửa sạch rồi, đều là hái tươi hôm nay đó, con cứ tự nhiên như ở nhà, tự lấy mà ăn.”

“Đại nương, người cứ làm việc của người đi, đừng để ý đến con.”

Lý Chiêu Đệ cười đáp.

Nàng nhấc chân bước vào nhà, trên chiếc bàn đá dài một mét bày biện những trái cây màu xanh biếc, trên tường treo những tấm da thú đã được xử lý, vị trí cạnh cửa sổ có một chiếc giường ghép bằng ván gỗ, trải đệm dày cộp, tốt hơn nhiều so với chiếc giường cứng ngắc ở nhà.

Ngay cả trên những chiếc ghế ngồi, cũng được lót bằng da thú.

nương thân Chiêu Đệ làm một bàn đầy ắp các món ăn, hầu hết là thịt, còn có cả rau dại do nàng hái.

Sợ nữ nhi của mình không đủ ăn, nàng còn lấy ra những chiếc bánh ngọt mua ở trấn, “Mấy chiếc bánh ngọt này con ăn xong thì mang một ít về ăn, ngọt ngán lắm, chúng ta cũng không thích ăn, đều là để dành cho con đó.”

Từ khi họ bước chân vào căn nhà này, nương thân Chiêu Đệ dường như muốn đưa tất cả những thứ tốt đẹp trong nhà cho nữ nhi của mình mang về.

Vì vậy đối với cái tên Chiêu Đệ, nàng rất không hiểu, trong ấn tượng của nàng, chỉ những người trọng nam khinh nữ mới đặt tên này cho con gái, ngụ ý đời sau có thể sinh được một người đệ đệ.

Nhưng từ những hành động của nương thân Chiêu Đệ, rõ ràng bà không phải là người như vậy.

“Nương còn mua cho con một số đồ dùng khi ở cữ nữa, giờ nương đi dọn dẹp một chút, lát nữa con mang về.”

Nương thân Chiêu Đệ vừa nói vừa bước ra khỏi cửa.

Lý Chiêu Đệ mắt ngấn lệ, nàng về nương gia không mang theo thứ gì, lại còn phải lấy đồ từ nương gia về phu gia, điều này khiến nàng trong lòng rất khó chịu.

“Nương thân ta đối xử với ta rất tốt, chỉ là tổ mẫu ta không ưa ta, tên của ta cũng là tổ mẫu đặt. Người đời trước cho rằng con trai nhiều thì gia đình mới hưng thịnh, nhưng Nương thân ta lại không nghĩ như vậy, thuở ấy bà vì ta mà chống đối tổ mẫu, gia đình cũng bị quấy nhiễu gà bay ch.ó sủa, sau này gặp ca ca của muội, ta cảm thấy có thể có một gia đình của riêng mình, nên người nhà nói gì ta cũng không nghe...”

“Sau này tổ mẫu ta bệnh mà mất, ta một lần cũng không về thăm bà, có người cho rằng ta tàn nhẫn, nhưng ta không thể nào buông bỏ được. Thế nhưng sau khi thành hôn ta mới phát hiện, ở đâu thì cuộc sống cũng không dễ dàng gì!”

Nàng hiểu rõ mọi lẽ, chỉ là chẳng cách nào xoay chuyển, cuộc đời đành phó mặc trôi đi, đôi lúc nghĩ quá thấu đáo trái lại càng thêm khổ sở.

Họ ở lại đây đến tối mịt, Liễu Thanh La cũng từ miệng vị đại tẩu này mà hiểu thêm nhiều chuyện về nàng.

Có lẽ sau một buổi chiều nán lại, nàng đã bình tâm trở lại, quyết định cùng Liễu Thanh La về nhà. Nàng không muốn khiến cha nương lo lắng, vả lại Tiểu Long, Tiểu Hổ cũng cần người chăm sóc.

“Nương, chúng con về đây, người đừng tiễn nữa, ít bữa nữa con lại sang thăm người.”

“Con bụng mang dạ chửa, hãy đợi khi sinh con xong hẵng nói. Đây là đồ Nương đưa cho Bà bà con, con cầm về đưa cho bà. Ăn nói ngọt ngào một chút sẽ được lòng người, nếu có chuyện gì ấm ức thì nhớ nói với cha nương, đừng tự mình nín nhịn trong lòng........”

Thấy Liễu Thanh La bước đến, bà ngừng lải nhải, mỉm cười nói: “Tiểu nha đầu, bữa sau nhớ ghé chơi thường xuyên nhé, ta vừa gặp con lần đầu đã thấy rất hợp duyên rồi.”

“Dạ, đại nương!”

Liễu Thanh La ra chậm hơn, thấy đại tẩu đang xách đồ trên tay, liền tự nhiên tiến tới đỡ lấy.

“Trên đường đi cẩn thận đấy.”

“Vâng.”

Chào từ biệt người nhà họ Lý, hai người họ quay gót về nhà. Lý Chiêu Đệ không nén được tiếng thút thít, nhưng rồi nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nói: “Thanh La, hôm nay đã làm phiền muội rồi.”

“Đại tẩu, ta cũng chẳng nói giúp đại ca làm chi, lần này huynh ấy đã làm quá đáng lắm rồi. Đại tẩu rộng lòng không tính chuyện cũ, ta cũng sẽ không để đại tẩu phải chịu ấm ức. Chốc lát nữa ta có một cách, sẽ trị dứt cái tật xấu của huynh ấy, đại tẩu cứ việc nghe theo ta là được......”

Thân phận nữ nhi đứng giữa nhân gian vốn đã chẳng dễ dàng gì, nàng không thể bỏ mặc chuyện ức h.i.ế.p người khác như vậy.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.