Giả Thiên Kim Đánh Sập Cả Giới Kinh Đô - Chương 125
Cập nhật lúc: 21/09/2025 06:06
Mộng An Nhiên cười: “Lại tiện đường nữa à?”
Tần Mộc khó hiểu: “Lại?”
Mộng An Nhiên lắc đầu, cất bước đi lên lầu hai: “Đã đến rồi thì giúp tôi thu dọn hành lý đi.”
“Vâng lệnh, cô chủ.”
Tầng hai có ba phòng, ngoài phòng ngủ chính, hai phòng còn lại đều trở thành phòng thay đồ của Mộng An Nhiên, ngập tràn những bộ quần áo, giày dép, túi xách, phụ kiện cao cấp đủ kiểu.
Tần Mộc lấy ra một chiếc vali cỡ lớn từ trong tủ, mở ra, vừa nhận lấy quần áo Mộng An Nhiên ném tới gấp gọn bỏ vào, vừa hỏi: “Năm nay chuyến du lịch trải nghiệm học tập của Thánh Hoa đi đâu?”
Mỗi học kỳ hai của Thánh Hoa đều có một chuyến du lịch trải nghiệm học tập, nhằm để học sinh cảm nhận phong tục tập quán của các thành phố khác nhau, và tìm hiểu các ngành kinh tế trọng điểm đang phát triển của từng nơi.
Mộng An Nhiên lấy một chiếc quần jean cạp cao, tháo khỏi mắc áo rồi ném cho Tần Mộc: “Đầu tiên đi Đồng Châu, sau đó là Mãn Thành, cuối cùng là Hải Thị.”
Cô quay người, chọn quần áo phù hợp trong tủ quần áo, chậm rãi nói: “Đợi tôi về, tiệc đính hôn của cậu chắc cũng đã kết thúc rồi nhỉ?”
--- Chương 85 ---
Trả lại chân tình, lại hóa hư không
Tay Tần Mộc đột ngột dừng lại, ngước mắt nhìn Mộng An Nhiên, thấy cô vẫn bình thản, anh càng thêm hoảng loạn: “An Nhiên, cậu nói gì thế? Tôi đính hôn với ai cơ?”
“Là nhị tiểu thư Tống Uyển Thu của Tập đoàn Lí Hải đó.” Mộng An Nhiên lấy một chiếc áo dài tay chất nhung lông ngựa mỏng, vừa gấp vừa đi về phía Tần Mộc, đặt quần áo đã gấp gọn vào vali, ngước mắt nhìn anh, khẽ cười: “Hôm trước tôi có đến thăm bác trai rồi.”
Khi cô đến bệnh viện, Chủ tịch Tập đoàn Lí Hải Tống Xuân Lai và Tổng giám đốc Tống Hủ đều có mặt, đúng lúc để cô nghe được cha con nhà họ Tống đang thương lượng với Tần Hoa về chuyện liên hôn hai gia đình.
Ý của Tần Hoa là, chuyện hôn sự xưa nay đều do cha mẹ định đoạt, có thể đính hôn trước, sau đó để Tần Mộc và Tống Uyển Thu từ từ bồi dưỡng tình cảm.
Sau khi cô đi vào thì cha con nhà họ Tống rời đi, Tần Hoa đã nói chuyện rất nhiều với cô, nhưng nói đi nói lại thì ý tứ chẳng qua là muốn cô biết điều mà chủ động rời xa Tần Mộc.
Cô vốn nghĩ Tần Mộc bị lừa dối, nhưng bây giờ nhìn phản ứng của anh, có vẻ như đã biết từ lâu rồi.
Tần Mộc hoàn toàn hoảng loạn, nắm c.h.ặ.t t.a.y Mộng An Nhiên, điên cuồng muốn giải thích rõ ràng nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu: “An Tiểu Nhiên, tôi căn bản không có ý định đính hôn với Tống Uyển Thu, cậu biết trong lòng tôi chỉ có cậu mà thôi.”
Biết thì là biết, nhưng một tấm chân tình trong giới danh lợi của kinh đô này thì đáng giá được bao nhiêu?
Mộng An Nhiên khẽ thở dài, rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh, thần sắc nhạt nhẽo không thấy buồn bã, ngay cả giọng điệu cũng lạnh lẽo chưa từng có: “Bác trai nói đúng, tôi và cậu không môn đăng hộ đối, là tôi không xứng với cậu.”
Lời nói lạnh lùng như mũi băng đ.â.m vào tim Tần Mộc, khiến anh đau đến mức thở không ra hơi, anh kéo cổ tay Mộng An Nhiên, kéo cô vào lòng ôm chặt.
“Bé con, cậu tin tôi đi, tôi sẽ không liên hôn với nhà họ Tống đâu, người tôi muốn cưới chỉ có cậu. Bất kể bố tôi nói gì với cậu, bất kể ông ấy nghĩ thế nào, tôi chỉ muốn cậu.”
Mộng An Nhiên bực bội nhắm mắt thở dài, nhẹ nhàng mở lời: “Tần Mộc, cậu không phải là tất cả cuộc đời tôi, tôi sẽ không vì chuyện này mà ghi hận cậu. Cậu về đi, tôi phải thu dọn hành lý rồi.”
Mười bảy năm sống ở Lục gia, cô hiểu rõ trong cái vòng tròn này có quá nhiều sự bất đắc dĩ, cô cũng đã đưa ra nhiều lựa chọn không theo ý mình, duy nhất tin Tần Mộc sẽ là ngoại lệ của cô.
Nhưng lại quên mất, Tần Mộc có lẽ cũng có những chuyện không thể tự mình quyết định, và đến lúc đó, người phải hy sinh cuối cùng sẽ là cô.
Cô từng nghĩ có lẽ Tần Mộc không biết chuyện Tần Hoa đã đính ước với nhà họ Tống, nên hai ngày nay cô vẫn tin tưởng Tần Mộc, thậm chí vừa rồi khi nhắc đến chuyện này cô vẫn đang đợi Tần Mộc cho cô một lời giải thích.
Thì ra anh biết... Đã biết từ lâu, nhưng vẫn luôn giấu cô.
Là không thể mở miệng giải thích, hay coi cô như một cây tơ hồng có thể tùy ý chà đạp, không có anh thì không thể sống được?
“Bé con, cậu đừng bỏ tôi...” Tần Mộc siết chặt cánh tay ôm lấy eo Mộng An Nhiên, hận không thể khảm cô vào trong cơ thể mình: “Tôi sẽ khóc đấy, tôi thật sự sẽ khóc đấy.”
Mộng An Nhiên mặc kệ anh ôm, vì cô biết rõ mình không thể chống lại sức lực của Tần Mộc, nhưng trong lòng cũng lạnh lẽo: “Tôi sắp trễ giờ rồi, cậu về đi, đừng làm lỡ thời gian của tôi.”
Rõ ràng đang nói về chuyến du lịch trải nghiệm học tập, nhưng Tần Mộc lại nghe ra một ý nghĩa khác.
Anh cảm thấy rất kỳ lạ, với tính cách của An Tiểu Nhiên, cô sẽ không thể nào bị ảnh hưởng bởi vài ba câu nói của người khác mà thay đổi những chuyện đã xác định. Cô nắm giữ một đống tài sản, phong thái phóng khoáng và tự tin, sao có thể đột nhiên nói ra những lời như không xứng với anh?