Giả Thiên Kim Đánh Sập Cả Giới Kinh Đô - Chương 218
Cập nhật lúc: 21/09/2025 06:17
Đến cả Liễu Gia cũng nghĩ như vậy, anh ta cảm thấy mình không bình thường, những chàng trai khác đều túm tụm khoác vai bá cổ bàn tán về cô gái nào xinh đẹp, nhưng anh ta lại đặc biệt thích những chiếc váy đầm lộng lẫy, giày cao gót, thậm chí còn nảy sinh thứ tình cảm khác lạ với con trai.
Những suy nghĩ khác người khiến anh ta rơi vào sự giằng xé nội tâm, tự trách móc, tự ghét bỏ, anh ta cố gắng hết sức để giảm bớt sự tồn tại của mình trong đám đông, cẩn thận che giấu bí mật của mình.
Thế nhưng bão táp luôn đột ngột ập đến trong đêm tĩnh lặng, anh ta đi mua sắm mỹ phẩm thì bị mấy đứa con trai trong lớp nhìn thấy, ngày hôm sau cả lớp đều đồn anh ta là thằng ẻo lả, là đồ biến thái, là gay.
Sự ác ý như mưa tên b.ắ.n tới tấp vào anh ta, đ.â.m anh ta tan nát.
Tất cả mọi người đều xa lánh anh ta, tất cả mọi người khi đi ngang qua anh ta đều thì thầm to nhỏ, bạo lực ngôn ngữ và sự tự trách đã khiến anh ta có lúc muốn rời bỏ thế giới này.
May mắn thay, thiếu niên đầy bùn lầy đôi khi vẫn được nhìn thấy ánh sáng.
Trong số hai mươi bảy nam sinh của lớp, duy chỉ có Tiêu Hàn là không xa lánh anh ta như rắn rết, không có thành kiến cũng không có lòng thương hại, vẫn như thường lệ ghét bỏ cái tính lề mề của anh ta.
Cũng có người kéo Tiêu Hàn đi, nhỏ giọng khuyên anh ta tránh xa Liễu Gia ra, Liễu Gia vốn tưởng rằng sẽ không còn ai chịu nói chuyện với mình nữa.
Thế nhưng lại nghe rõ Tiêu Hàn nói: “Luật pháp có quy định con trai phải thích cái gì, không thích cái gì sao? Nam giới và nữ giới là để phân biệt nhà vệ sinh, chứ đâu phải để phân biệt nhân phẩm. Cho dù xu hướng tính dục của nó khác với đời thường, thì sao chứ? Nó cũng đâu làm chuyện gì thương thiên hại lý, dù sao cũng tốt hơn mấy người chứ? Lén lút bàn tán, bôi nhọ nó, y như mấy bà lắm chuyện, thời đại nào rồi mà còn chơi bạo lực học đường. Cho dù nó có thật sự thích con trai, thì cũng không thèm nhìn đến loại cặn bã thích buôn chuyện, không tôn trọng người khác như mấy người đâu nhỉ?”
Đêm đen thăm thẳm trong khoảnh khắc đó trên bầu trời bỗng sáng lên một vì sao, ánh sáng tuy nhỏ bé nhưng vẫn mang lại cho thiếu niên trong vũng bùn dũng khí và sức mạnh để thoát khỏi xiềng xích.
Anh ta dần dần chấp nhận con người khác biệt của mình, tình cảm vốn dĩ không phải lý trí có thể kiềm chế, cũng không phải ý muốn có thể thay đổi, anh ta đâu làm gì sai, cớ gì phải tự ti xấu hổ?
Tiêu Hàn lại vì những lời nói đó mà đắc tội với những nam sinh khác trong lớp, hoàn toàn trở thành một hòn đảo cô độc, Liễu Gia vốn muốn cảm ơn và xin lỗi Tiêu Hàn, nhưng Tiêu Hàn dường như chẳng hề bận tâm.
“Hả? Tiểu gia đây là thân phận gì, bọn họ là thân phận gì, không phải bọn họ cô lập tôi, mà là tiểu gia không thèm ở cùng bọn họ, một đám người ngũ quan không đoan chính, tam quan thiếu sót, không xứng làm bạn với tiểu gia.”
Liễu Gia bị sự thẳng thắn và phóng khoáng của Tiêu Hàn làm cho kinh ngạc, với tư cách là hai hòn đảo cô độc của lớp, quan hệ của họ ngày càng gắn bó, Liễu Gia cũng dần dần bị Tiêu Hàn ảnh hưởng, biến sự khác biệt thành nét riêng của mình.
Không bị ràng buộc bởi ánh mắt thế tục, không bị đánh gục bởi lời nói của người khác, ngẩng cao đầu bước về phía trước, viết nên cuộc đời rực rỡ của riêng mình.
Đến đại học mỹ thuật, Liễu Gia tìm thấy nhiều người giống mình, khác biệt nhưng lại đặc biệt, cũng gặp được một nửa yêu thương của đời mình.
“Đối tượng của cậu ấy cũng ở công ty game Thiên Nghệ, là họa sĩ chính của dự án game mới. Hai người yêu nhau bảy tám năm rồi, tình cảm rất tốt, tuy không thể kết hôn, nhưng hôn nhân chưa bao giờ là bằng chứng của hạnh phúc.” Mộng An Nhiên mỉm cười nói, có thể thấy cô ấy thật lòng công nhận hạnh phúc của Liễu Gia.
Mộng Chân nghe xong cũng bất giác cong khóe môi, Liễu Gia có thể dũng cảm sống là chính mình, là bởi vì gặp được người bạn tốt như Tiêu Hàn, còn để có thể sống rực rỡ như một đóa hoa, chắc chắn không thể thiếu sự vun đắp tận tâm của người bạn đời nhỉ.
Đồng thời, cô còn cảm thấy rất tự hào, thần tượng của cô là Tiêu Hàn, cô đã thích một người vốn dĩ rất tốt.
Bắt đầu từ tài năng, trung thành với nhân phẩm.
Đưa Mộng Chân đến phòng nghỉ xong, Mộng An Nhiên dặn trợ lý tiếp đãi Mộng Chân cho chu đáo, còn mình thì quay về văn phòng nghe Liễu Gia báo cáo tiến độ game mới.
“Phía Hạ Quang bên kia tiến độ mô hình 3D khá nhanh, kiến trúc cảnh quan đã gần hoàn thành, chi tiết nhân vật thì chưa được hoàn thiện. Phía lập trình thì khung cảnh đã được xây dựng xong, động tác nhân vật mượt mà, độ nhạy thao tác không có vấn đề gì, nhưng NPC tự động tìm đường có một lỗi nhỏ, đang kiểm tra logic code.”
Mộng An Nhiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cầm bút ghi lại những lời Liễu Gia nói vào sổ tay, không ngẩng đầu lên mà nói: “Sửa xong lỗi NPC, ngày mốt gửi bản demo game cho tôi xem. Chuyển cảnh khi kích hoạt cốt truyện làm mượt mà một chút, không được giật lag. Ngoài ra, thông báo bên marketing có thể bắt tay vào làm video quảng bá rồi.”