Giả Thiên Kim Đánh Sập Cả Giới Kinh Đô - Chương 436
Cập nhật lúc: 21/09/2025 06:41
Xe của Tần Mộc vừa dừng lại, cánh cửa gỗ sồi của biệt thự đã mở ra.
Mộng Trừng Hoằng với mái tóc hạt dẻ rối bù lao ra, bên trong áo khoác lông vũ còn mặc bộ đồ ngủ hoạt hình: “Chị, video chị lên hot search em đã cắt ghép thành phiên bản hài hước rồi!”
Thiếu niên giơ máy tính bảng lên, trên màn hình là cảnh Mộng An Nhiên đá bay kẻ buôn người được lặp đi lặp lại chậm rãi, cùng với nhạc nền “Oai phong lẫm liệt ta ngang dọc khắp chốn ~”.
“Mộng Trừng Hoằng!” Mộng An Nhiên giả vờ muốn nhéo tai cậu, thiếu niên như con lươn luồn ra sau lưng Tần Mộc.
Tần Mộc cười xua tay: “Em đừng mong anh cứu em, anh vĩnh viễn chỉ đứng về phía chị hai của em thôi.”
Thiếu niên lập tức “phản bội”, lách vào góc tường, tố cáo: “Anh Mộc, anh chơi không đẹp! Rõ ràng trước đây anh rất cưng em mà!”
“Chị hai em cũng rất cưng em mà?” Tần Mộc bước tới, nhẹ nhàng vỗ vào gáy Mộng Trừng Hoằng, “Năm ngoái em gây gổ với đám đầu gấu trường, vẫn là chị hai em giúp em dàn xếp mà. Vả lại,”
Anh đột nhiên hạ giọng, ghé sát tai thiếu niên nói: “Chuyện em yêu đương, không sợ chị hai em mách lẻo sao?”
Đồng tử Mộng Trừng Hoằng co rụt lại, suýt nữa thì quên mất là chị hai vẫn còn nắm giữ điểm yếu của cậu!
“Xóa! Xóa ngay! Xóa liền!” Cậu loáng cái đã xóa video, sau đó nịnh nọt khoác lấy cánh tay Mộng An Nhiên: “Chị hai ~ Chị gái tốt của em ~ Đừng chấp nhặt với đứa em nhỏ này mà ~ Em biết lỗi rồi, sẽ không bao giờ phá hoại hình tượng của chị nữa!”
Mộng An Nhiên khó hiểu nhìn cậu, không hiểu sao thằng nhóc này đột nhiên thay đổi thái độ 180 độ.
Tô Uyển Mạn thấy hai người đứng ngoài cửa lâu quá không vào, liền đi ra đón, một lọn tóc con lòa xòa bên thái dương khẽ rung rinh theo động tác.
Bà đưa tay phủi những hạt tuyết trên vai con gái: “Hai chị em trò chuyện gì thế? Sao lâu thế không vào nhà? Ngoài trời lạnh, mẹ đã pha trà bưởi mật ong rồi, vẫn còn nóng hổi đấy, vào trong vừa uống vừa nói chuyện.”
Mộng An Nhiên ngửi thấy mùi thơm ngọt của caramel trong không khí, là mẹ cô đang kho món sườn kho tàu mà cô yêu thích.
Cô hất tay em trai ra, khoác tay mẹ đi vào nhà.
Trong căn bếp mở, Mộng Vinh thắt tạp dề kẻ ca rô đứng trước bàn bếp múa d.a.o vun vút. Thịt vịt dưới ánh đèn ấm áp óng ánh màu hổ phách, khi ông ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy nếp nhăn tràn đầy niềm vui.
“Tiểu Tần cũng đến rồi à, mau vào nếm thử vịt quay Bắc Kinh xem, đây là món hồi đó ta học đặc biệt để theo đuổi mẹ con đấy! Bình thường ta không tùy tiện phô tài này đâu!”
Tần Mộc nhanh chóng thay dép lê, bước nhanh đến, sau khi nếm một miếng liền không ngớt lời khen ngợi: “Không ngờ bác trai kinh doanh giỏi giang, ngay cả tài nấu nướng cũng điêu luyện đến vậy. Chẳng trách mới theo đuổi được bác gái xinh đẹp như vậy! Bác trai có thể dạy cháu không? An Tiểu Nhiên muốn ăn thì cháu có thể làm cho cô ấy.”
“Ôi! Thằng nhóc này!” Mộng Vinh cười trêu chọc liếc anh, đùa: “Cuỗm mất con gái tôi, còn muốn ăn cắp bí quyết vịt quay của tôi nữa hả?”
Tần Mộc cũng đùa theo: “Bác trai nói vậy khách sáo quá, đều là người một nhà cả. Nếu bác vui lòng, cháu muốn gọi bác một tiếng ‘bố’ đấy.”
Mộng An Nhiên nheo mắt nhìn hai người đàn ông qua lại đối đáp, trong lòng cảm thán: Tần Mộc không hổ là người học kinh doanh từ nhỏ, đúng là cao thủ! Chỉ vài câu đã dỗ bố cười toe toét!
Trong tình huống này cô có thể nói gì chứ? Chẳng lẽ nói mình không thích ăn vịt quay Bắc Kinh sao?
“Đừng để ý đến hai người họ.” Tô Uyển Mạn kéo tay con gái ngồi xuống ghế sofa, rót cho cô một cốc trà bưởi mật ong, “Nếm thử xem độ ngọt có vừa không, mùa đông hanh khô, uống nhiều mật ong sẽ tốt hơn.”
“Cảm ơn mẹ.” Mộng An Nhiên nhận lấy cốc, nhấp từng ngụm nhỏ.
Tô Uyển Mạn ngồi bên cạnh cô, khuôn mặt tràn đầy tình yêu thương nhìn cô.
Thực ra Mộng An Nhiên có thể cảm nhận được, bố mẹ cô coi trọng bữa cơm này hơn bình thường khi cô về nhà.
Một là sau khi cô chuyển ra ngoài, số lần về nhà rất ít. Hai là vì thời gian trước cô đột nhiên hôn mê mà không cho phép ai thăm nom, bố mẹ chắc chắn rất lo lắng cho cô.
Vì vậy, lần này cô về nhà, họ càng đặc biệt coi trọng, muốn cô ăn nhiều đồ ngon để bồi bổ cơ thể, cũng giữ cho tâm trạng vui vẻ, ít ốm đau.
Quả nhiên, khi Mộng An Nhiên uống đến ngụm thứ ba, Tô Uyển Mạn đã không nhịn được hỏi: “An Nhiên con khỏe không? Không có vấn đề gì lớn chứ? Mấy ngày nay tâm trạng có tốt không? Có gì không vui nhớ nói với bố mẹ. Có thể bố mẹ không có khả năng giúp được gì nhiều, nhưng con trút ra được thì vẫn tốt hơn là cứ giữ hết trong lòng.”
“Con khỏe mà.” Mộng An Nhiên đặt cốc nước xuống, vỗ nhẹ mu bàn tay mẹ an ủi, “Ngất xỉu cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là thời gian trước con quá mệt mỏi. Hơn nữa bệnh của con đã tốt hơn rất nhiều so với trước, mấy ngày nay chất lượng giấc ngủ cũng được cải thiện. Mẹ không tin thì hỏi Tần Mộc xem, hôm nay con ngủ đến tận chín giờ mới dậy đó.”