Giả Thiên Kim Đánh Sập Cả Giới Kinh Đô - Chương 481
Cập nhật lúc: 21/09/2025 06:46
“Chị, chị ở Hải Thành có quen không?” Mộng An Nhiên nắm tay chị gái, hỏi han một cách tự nhiên.
“Cũng được.” Mộng Trăn suy nghĩ kỹ về cuộc sống thời gian qua rồi nói: “Chỉ là không khí phương Nam thật sự quá ẩm ướt, ở đó không có tuyết, trời cứ mưa mãi, vừa ẩm vừa lạnh.”
“Vậy mấy gói thuốc Bắc em pha cho Tiêu Hàn đâu rồi? Anh ta không cho chị uống à?”
“Có uống, nhưng ở Bắc Kinh hai mươi mấy năm rồi, đột nhiên đến đó chắc chắn vẫn có nhiều điều không quen. ” Mộng Trăn nói đến đây, an ủi nắm c.h.ặ.t t.a.y em gái, “Cái này bình thường mà, sống một thời gian sẽ quen thôi.”
Mộng An Nhiên khẽ cười: “Chị không cần an ủi em đâu, những lời này để tối nay nói với bố mẹ đi.”
Thật ra, cô sẽ không vì cái gọi là “không quen” mà xót Mộng Trăn, cho dù Mộng Trăn ở Hải Thành gặp phải nhiều trắc trở, có nhiều điều không thích nghi được, đó đều là con đường do chính cô ấy lựa chọn.
Bất kể là vì ước mơ hay vì tình yêu, một khi đã quyết định đến Hải Thành, vậy thì bất kể gặp vấn đề gì cũng phải tự mình chịu đựng.
Đời người làm gì có nhiều con đường bằng phẳng đến thế, ai mà chẳng vấp váp mà bước về phía trước?
“Cô tiểu thư không có lương tâm, làm gì biết xót người?” Tiêu Hàn buông lời châm chọc, ngược lại khiến câu nói vừa rồi của Mộng An Nhiên không còn vẻ vô tình nữa.
“Biết làm sao được, từ nhỏ đến lớn đều là người khác chiều chuộng em, em làm gì quản được suy nghĩ của người khác.” Mộng An Nhiên giả vờ kiêu ngạo hất mái tóc dài qua vai, trông giống hệt nàng công chúa kiêu căng trong phim truyền hình.
Biểu cảm của Tiêu Hàn lúc này giống hệt tượng Bồ Tát câm nín, anh ta oán hận trừng mắt nhìn Tần Mộc đang lái xe: “Anh xem anh đã chiều hư vợ anh thành ra thế nào kìa!”
Tần Mộc không lấy đó làm xấu hổ mà còn lấy làm vinh dự: “Thế thì sao? An Tiểu Nhiên bằng lòng mắng tôi đã là vinh hạnh của tôi rồi, cho dù cô ấy nói ngày mai sẽ đi phá nát studio của anh, tôi cũng thấy cô ấy nói đúng.”
Tiêu Hàn: ??????????
Hóa ra người nằm không cũng trúng đạn là tôi à?
Cú cẩu lương này khiến Tiêu Hàn suýt nữa thì tiêu hóa không nổi, anh ta tức giận nói: “Hai người là cùng một giuộc! Vợ hát chồng hùa!”
Tần Mộc và Mộng An Nhiên đồng thanh nói: “Thế thì sao?”
Thậm chí cả ngữ điệu cũng y hệt nhau.
Buổi trưa, họ đến tiệm sushi của Lưu Chi ăn tạm. Vị bà chủ này sau khi mang thai đã ở nhà dưỡng thai, tiệm sushi giao cho người khác quản lý.
Thế là, lời nguyền “mỗi khi khởi nghiệp đều sẽ phá sản trong vòng một tháng” của cô ấy cứ thế dễ dàng bị phá bỏ.
“Tôi đã hiểu ra rồi, chỉ cần không phải Lưu Chi đích thân quản lý, thì tài sản của cô ấy sẽ không bao giờ tiêu tan.” Tiêu Hàn vừa nhấm nháp trà đại mạch vừa nói một cách thâm sâu.
Mộng An Nhiên “phì” một tiếng bật cười: “Anh đúng là quá độc địa!”
Vừa dứt lời, cô phát hiện Tiêu Hàn và Mộng Trăn đang nhìn chằm chằm phía sau cô với vẻ mặt khó hiểu.
Ngay giây tiếp theo, một bàn tay nhỏ khẽ vỗ nhẹ lên vai cô.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, đáy mắt thoáng qua vài phần ngạc nhiên.
Là Điền Tiểu Vũ.
Ánh mắt cô lập tức dịu dàng, xoa đầu cô bé, rồi nhìn thấy đôi vợ chồng ngồi không xa gật đầu chào cô.
Cô cũng vẫy tay chào lại.
Đôi mắt tròn xoe của Điền Tiểu Vũ long lanh sáng ngời, hai tay bắt đầu khoa tay múa chân: 【Chị ơi, em đã vẽ một bức tranh tặng chị, không biết làm sao để đưa cho chị, tiếc là hôm nay em không mang theo.】
Mộng An Nhiên cong môi cười, lục trong túi ra một tấm danh thiếp của mình đưa qua: 【Có thể gặp lại lần nữa chứng tỏ chúng ta có duyên, lần sau muốn tìm em có thể nhắn tin cho em.】
Điền Tiểu Vũ dùng hai tay nắm chặt danh thiếp, như thể đang cầm một báu vật quý hiếm, gật đầu lia lịa.
Giây tiếp theo, cô bé đột nhiên cau mày, ôm n.g.ự.c ho khan.
“Khụ—” Một ngụm m.á.u trào ra từ cổ họng cô bé, ngay sau đó cả người cô bé hai mắt trợn trắng ngất đi.
Mộng An Nhiên kinh hãi, nhanh tay ôm lấy cô bé.
“Mẹ kiếp, chuyện gì thế này?” Tiêu Hàn giật mình nhảy dựng lên.
Mộng Trăn nhanh chóng chạy đến quỳ xuống trước mặt cô bé, kiểm tra đồng tử của cô bé: “Đồng tử giãn ra, đưa đến bệnh viện!”
--- Chương 318 ---
Đúng là mất hết nhân tính
Bệnh viện trung tâm Bắc Kinh, phòng cấp cứu.
Dưới ánh đèn trắng chói mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bợt của Điền Tiểu Vũ gần như hòa vào chiếc giường bệnh.
Mộng An Nhiên đứng ở hành lang, nhìn qua ô cửa kính các nhân viên y tế đang bận rộn bên trong, móng tay bất giác cắm vào lòng bàn tay.
Mộng Trăn vội vàng bước đến, báo lại cho Mộng An Nhiên: “Chị vừa hỏi tình hình, không quá nghiêm trọng, kiểm tra ban đầu là do uống nhầm thuốc, bây giờ chuẩn bị rửa ruột.”
Mộng An Nhiên thở phào một hơi, hàng lông mày nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra.
Cô nhìn cặp vợ chồng đang lo lắng đi đi lại lại ở một bên, bước đến dùng ngôn ngữ ký hiệu truyền đạt tin tức cho họ: 【Bác sĩ nói là uống nhầm thuốc, hai bác có biết hôm nay con bé đã uống loại thuốc nào không?】