Giả Thiên Kim Đánh Sập Cả Giới Kinh Đô - Chương 65
Cập nhật lúc: 21/09/2025 05:59
Mộng An Nhiên mím môi, không thể phản bác.
Cô thừa nhận năm năm trước là cô đã nhẫn tâm tuyệt tình cắt đứt quan hệ thầy trò với Triệu lão, kiên quyết rời khỏi Nhã Đường, bất kể vì lý do gì, không thể phủ nhận là cô đã phụ lòng khổ tâm của Triệu lão.
Sai rồi là sai rồi, nói nhiều hơn đối với Triệu lão cũng chỉ là viện cớ, bây giờ quan trọng nhất là thành tâm xin lỗi, cầu xin Triệu lão tha thứ.
“Sư phụ!” Mộng An Nhiên yếu ớt đến nỗi nói một câu cũng cần phải hồi lâu mới có sức lực để tiếp tục: “Con biết con đã sai rồi! Xin người hãy gặp con một lần!”
Bên cửa sổ tầng hai, Triệu Từ Tranh mở một khe hở, lạnh lùng nhìn cô gái đang run rẩy trong mưa, đôi mắt già nua đỏ hoe.
Đó là người đệ tử đầu tiên ông thu nhận, tận mắt nhìn trưởng thành, giờ đây lại đội mưa quỳ trước mặt ông, sao ông có thể không đau lòng?
Nhưng đứa trẻ này từ nhỏ đã kiêu ngạo, lòng lạnh như sắt, không chịu cúi đầu, lại càng không biết tình người là gì, đối xử với người khác luôn cân đo đong đếm đối phương có giá trị hay không, hành sự luôn so sánh làm sao để tối đa hóa lợi ích.
Không hề thật lòng cảm nhận cái thiện của người khác, trong mắt luôn đề phòng cái ác của người khác.
Năm năm trước Lục Hành đích thân đến bắt người, muốn đưa cô về không cho cô tiếp tục học y, thực ra Triệu Từ Tranh hiểu rằng sinh ra ở Lục gia, cô có rất nhiều sự bất đắc dĩ. Chỉ là ông đã hết lời khuyên nhủ, bảo cô đừng tiếp tục khuất phục theo sự sắp đặt của Lục gia, nhưng cô lại rời đi một cách tuyệt tình, tuyên bố muốn cắt đứt quan hệ thầy trò với ông để trở về giới hào môn chuyên tâm theo đuổi danh lợi.
Người đệ tử được cưng chiều như cháu gái ruột lại nói ra những lời tổn thương như vậy, chẳng khác nào một lưỡi kiếm đ.â.m thẳng vào trái tim Triệu Từ Tranh.
Có lẽ cô ấy đã cân nhắc lợi hại mà đưa ra lựa chọn, nhưng trong những yếu tố cô ấy cân nhắc, chưa bao giờ có tình thầy trò chân thành mà ông dành cho cô.
Giờ đây người từng kiêu ngạo nay lại chịu hạ thấp thân phận và lòng tự trọng, quỳ xuống cầu xin ông, có lẽ thật sự đã gặp được một người nào đó có thể thay đổi cô ấy, khiến trái tim lạnh lùng của cô ấy học được cách cảm nhận cái thiện của người khác rồi.
Tài xế đợi bên ngoài đã lâu mà không thấy Mộng An Nhiên ra, sốt ruột liền gọi điện cho ông chủ.
“Tiểu Tần tổng, cô An Nhiên đã vào Nhã Đường hơn một tiếng rồi, vẫn chưa ra.”
Cây bút trong tay rơi mạnh xuống đất, tim Tần Mộc đập thình thịch, luôn có một dự cảm chẳng lành, “Anh vào xem thử.”
“Đã gõ cửa rồi, người bên trong nói hôm nay không tiếp khách, không cho tôi vào. Tôi nghe thấy cô An Nhiên ở bên trong đang kêu xin Triệu lão tha thứ, Triệu lão hình như vẫn chưa gặp cô ấy, mưa lớn thế này, cô ấy sẽ không… vẫn còn đang dầm mưa trong sân chứ?”
Tần Mộc nén một hơi, suy nghĩ một lát, nói: “Có tin gì lập tức thông báo cho tôi, tôi bây giờ qua…”
Lời còn chưa nói xong, Trác Thành đẩy cửa bước vào: “Tiểu Tần tổng, các vị cổ đông trong hội đồng quản trị đã đến đầy đủ rồi, đang chờ anh qua họp.”
Tần Mộc nghiến chặt răng hàm, đúng là nhằm lúc này!
…
Mộng An Nhiên quỳ trước tiền đường hơn hai tiếng đồng hồ, cái lạnh bao trùm khắp cơ thể cô, khi ý thức dần dần rút khỏi, cuối cùng cô cũng thấy được một bóng dáng quen thuộc nhưng mờ ảo.
“Sư phụ, đồ nhi biết lỗi rồi.” Giọng cô đã yếu ớt như sợi chỉ, nhưng vẫn không quên giữ lễ tiết cẩn thận, dập đầu một cái thật mạnh về phía Triệu Từ Tranh.
Nước mắt nóng hổi lăn dài trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Triệu Từ Tranh, nhìn cô gái tái nhợt trong mưa, một số ký ức chồng chéo lên cảnh tượng trước mắt.
Ngày ấy nắng vàng rực rỡ, An Nhiên bảy tuổi quỳ trước mặt ông, cung kính dâng trà dập đầu, bái ông làm thầy.
Hôm nay mưa như trút nước, Mộng An Nhiên mười bảy tuổi quỳ trước tiền đường, đầy hối hận dập đầu về phía ông, cầu xin ông tha thứ.
Thân hình gầy gò dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ đổ, Triệu Từ Tranh nhắm mắt thở dài một hơi, cuối cùng cũng mở lời: “Đứng dậy đi.”
Mộng An Nhiên ánh mắt lấp lánh, mũi cay xè muốn khóc: “Cảm ơn sư phụ.”
Cô chống sàn đứng dậy, Triệu An cầm ô định chạy đến đỡ cô, Mộng An Nhiên bỗng nhiên loạng choạng, trước mắt trắng xóa, cả người đổ xuống giữa mưa lớn.
Trước khi ngất đi, cô chỉ nghe thấy giọng nói đầy sốt ruột của Triệu Từ Tranh.
“Cái đứa xui xẻo này! Mau! Đỡ nó vào tây sương phòng!”
--- Chương 47 ---
Đạo bất đồng bất tương vi mưu
Tần Thị, phòng họp cấp cao.
Các cổ đông nhìn thấy chỉ có Trác Thành đẩy cửa bước vào, vẻ mặt lập tức trở nên u ám khó coi.
“Tần Mộc đâu?”
Trác Thành mỉm cười, lịch sự trả lời: “Tiểu Tần tổng có việc gấp tạm thời, không thể đến họp được, cuộc họp sẽ dời lịch, xin lỗi các vị đã vất vả đến đây một chuyến.”
“Hừ! Bây giờ cậu ta có vẻ oai phong ghê nhỉ! Một cú điện thoại gọi chúng tôi đến họp, chúng tôi đợi ở đây lâu như vậy, kết quả cậu ta nói không đến là không đến sao?”
“Một thằng nhóc mới lớn, thật sự nghĩ ngồi lên ghế tổng tài này là có thể làm càn sao? Trong mắt còn có chúng tôi những cổ đông này không?”