Giả Thiên Kim Đánh Sập Cả Giới Kinh Đô - Chương 67
Cập nhật lúc: 21/09/2025 06:00
Triệu An đặt thuốc lên bàn, “Đường chủ nói, đạo bất đồng bất tương vi mưu, ông ấy tha thứ cho cô, và cũng coi như chưa từng nhận cô làm đồ đệ.”
Mộng An Nhiên cụp mắt trầm mặc một lát, đã hiểu.
Cô uống thuốc xong, cảm ơn rồi cùng Tần Mộc rời đi.
Triệu Từ Tranh đứng bên cửa sổ tầng hai, nhìn theo hai chiếc xe bên ngoài khuất dạng, trong đầu hồi tưởng lại lời của Tần Mộc.
Năm năm trước Lục Hành đến tận nơi bắt người, bắt An Tiểu Nhiên về học kinh doanh với hắn, đe dọa cô nếu còn dám lãng phí thời gian vào những việc vô giá trị, hắn sẽ khiến Nhã Đường biến mất hoàn toàn.
An Tiểu Nhiên hiểu rõ thủ đoạn của Lục Hành, đừng nói là khiến Nhã Đường biến mất, thậm chí có thể khiến Triệu Từ Tranh cũng không còn.
Vì vậy, cô đã thỏa hiệp, nhẫn tâm nói những lời đó, đoạn tuyệt quan hệ thầy trò, thề từ nay về sau không bao giờ đặt chân vào Nhã Đường nửa bước.
Tần Mộc cũng kể cho Triệu Từ Tranh nghe những trải nghiệm của Mộng An Nhiên trong những năm qua: năng lực bản thân không đủ sẽ bị người khác khống chế, mỗi ngày đều đấu đá sống c.h.ế.t với hai người anh trai, sau khi phát hiện mình không phải người nhà họ Lục thì càng nỗ lực hơn để kiếm tiền vốn thuộc về bản thân.
Cô ấy không hề dễ dàng có được mọi thứ như vẻ bề ngoài, cô ấy trưởng thành dưới áp lực cực lớn, bị giam cầm trong đá nhưng vẫn nỗ lực phá đá mà ra.
Triệu Từ Tranh vốn là một đạo sĩ trong đạo quán trên núi, tự học được y thuật, có lần mưa bão ập đến làm ngập lụt các làng mạc dưới chân núi, ông liền xuống núi hành y cứu đời.
Cũng vì thế mà ông quen biết An Tiểu Nhiên đến cứu trợ thiên tai, ông thấy cô bé này có thiên phú, liền nhận làm đồ đệ.
Cũng nhờ trận lụt đó, y thuật của ông lừng danh vạn dặm, những người từng được ông giúp đỡ đã góp vốn xây dựng Nhã Đường này cho ông.
Cái gọi là "chết đạo hữu không c.h.ế.t bần đạo", ông sống tùy tâm tùy tính ở Nhã Đường, không ưa cái bộ dạng hống hách của đám nhà giàu cậy có vài đồng tiền hôi hám trong túi mà hách dịch, nên ông sẽ không đi chữa bệnh, chưa từng quan tâm liệu có đắc tội với quyền quý hay không.
Nhưng chỉ một câu nói của Tần Mộc đã khiến ông hiểu ra, vòng tròn mà Mộng An Nhiên trưởng thành không cho phép cô có được tự do như vậy. Ông ghét nhất sự lạnh lùng vô tình của Mộng An Nhiên, nhưng đó lại là vũ khí sinh tồn của cô suốt mười mấy năm qua.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu, cứ để cô đồ đệ nhỏ của ông, trở về con đường phù hợp với cô ấy đi.
--- Chương 48 ---
Nụ hôn đầu của cô gái là bảo vật quý giá
“An Tiểu Nhiên, em ngốc thật hay sao mà trời mưa lớn thế này em lại dầm mưa quỳ ở đó hơn hai tiếng đồng hồ?” Tần Mộc nhíu mày, đưa tay thử trán cô gái, sau đó ôm chặt cô vào lòng.
“Hơi sốt nhẹ rồi, có lạnh không?”
Mộng An Nhiên lắc đầu, thoải mái rúc vào lòng Tần Mộc, ngửi mùi chanh trên người anh, khóe môi nở nụ cười, “Uống thuốc xong khỏe hơn nhiều rồi. Em dù sao cũng từng tập Judo, bệnh vặt này không sao đâu.”
Tần Mộc vẫn nhíu chặt mày, anh trách móc véo véo má cô gái, nhưng lại không dám dùng sức quá mạnh vì sợ làm cô đau, “Không phải anh đã nói với em đừng cố chấp sao?”
Cô gái vòng tay ôm lấy eo anh, tư thế thư thái đủ thấy sự dựa dẫm và tin tưởng, “Tần Mộc, em chưa từng cảm nhận được sự quan tâm của người thân, em không muốn anh cũng mất đi tình yêu thương của bố mẹ.”
Mắt Tần Mộc khẽ run.
Anh biết chuyện đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với Lão Triệu vẫn luôn là một cái gai trong lòng An Tiểu Nhiên, anh cũng từng đến Nhã Đường muốn làm cầu nối giữa hai người.
Nhưng Triệu Từ Tranh có thành kiến rất lớn với hào môn quyền quý, đặc biệt là sau khi biết anh đến vì Mộng An Nhiên, ông càng không muốn gặp anh.
Mấy lần sau Tần Mộc đến nữa, ngay cả cửa Nhã Đường cũng không vào được.
Anh biết, chỉ có Mộng An Nhiên đích thân đi cầu xin mới có thể khiến Lão Triệu tha thứ, mới có khả năng gặp được Lão Triệu.
Mộng An Nhiên cũng biết điều đó, vì vậy cô đã dầm mưa hai tiếng đồng hồ, vì bản thân, và hơn thế nữa là vì anh.
“An Tiểu Nhiên.”
Tần Mộc nâng cằm cô gái trong lòng, tình yêu trong mắt anh cuộn trào thành dục vọng, ánh mắt rơi trên đôi môi yếu ớt tái nhợt, lý trí bỗng chốc đứt dây, anh không thể kiểm soát mà cúi đầu hôn xuống.
Thế nhưng khi hai bờ môi chỉ còn cách nhau một ngón tay, anh đột ngột dừng lại.
Không được không được không được! Cô ấy chưa thành niên, chưa xác định quan hệ!
Nụ hôn đầu của con gái là bảo vật quý giá, sao có thể tùy tiện cướp đi được?
Tần Mộc, mày không thể làm cầm thú được!
“Sa, sao vậy?”
Trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp linh động của cô gái hiện lên vẻ hoang mang, trái tim như bị một sợi dây kéo căng, hơi thở ngưng trệ do căng thẳng khiến nhịp tim đột ngột tăng nhanh.
Cô cứ tưởng… Tần Mộc muốn hôn cô chứ.
Lúc này vẻ ngây thơ yếu ớt của cô quả thực rất quyến rũ, Tần Mộc vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tai đỏ bừng không tự nhiên ho khan một tiếng, giọng nói hơi khàn: “Khụ, không sao. Em ngủ một lát đi, đến nơi anh sẽ gọi em dậy.”