Giả Thiên Kim Đánh Sập Cả Giới Kinh Đô - Chương 682
Cập nhật lúc: 21/09/2025 07:10
“Lục Đại Thiếu? Lục Hành?” Giọng nói của Kha Nại kéo anh trở về thực tại, “Anh ổn chứ?”
Lục Hành đột ngột mở mắt, trên trán lấm tấm mồ hôi, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, như vừa chạy xong một cuộc marathon.
Ánh nắng vẫn dịu dàng chiếu xuống sàn nhà, nhưng giờ đây trong mắt anh lại chói chang và giả dối.
“Tôi… đã nhớ ra rồi.” Giọng anh khản đặc.
Kha Nại đưa cho anh một cốc nước, lặng lẽ chờ đợi anh tiếp tục.
“Ngày thứ hai An Nhiên chào đời, quản gia đưa tôi đến bệnh viện thăm cô bé.” Lục Hành uống một ngụm nước, cảm xúc dần bình tĩnh trở lại, “Tôi đã chứng kiến một vụ gây rối y tế ở bệnh viện, một cặp vợ chồng y bác sĩ đã c.h.ế.t trước mặt tôi.”
Nghe vậy, ánh mắt ôn hoà dưới cặp kính gọng vàng của Kha Nại chợt lạnh đi, đồng tử d.a.o động dữ dội.
Ngón tay anh siết c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế sofa, các khớp ngón tay trắng bệch, “Anh còn nhớ, cặp vợ chồng đó đã c.h.ế.t như thế nào không?”
“Lúc đó rất hỗn loạn, nữ y tá vì bảo vệ một cụ già có mặt ở đó nên bị d.a.o đ.â.m vào bụng. Nam bác sĩ sau đó nghe thấy tiếng ồn ào mới vội vã chạy đến, hình như là chồng của nữ y tá đó. Để tránh kẻ tấn công tiếp tục gây thương tích, anh ta đã xông lên khống chế đối phương nhưng bị d.a.o cứa đứt động mạch cảnh.”
Giọng Lục Hành rất trầm, không hề có chút d.a.o động nào.
Cảnh tượng đó có tác động quá lớn đối với cậu bé mười tuổi khi ấy, vì vậy anh đã ngất xỉu ngay lập tức và lựa chọn quên đi đoạn ký ức này.
Nhưng đối với Lục Hành ba mươi ba tuổi, anh không hề sợ hãi.
Thậm chí còn có chút may mắn, vì đã tìm lại được ký ức đã mất, tìm ra nguyên nhân bệnh của mình.
Cho đến khi, giọng nói run rẩy của Kha Nại truyền đến: “Cặp vợ chồng đã c.h.ế.t đó, là bố mẹ tôi.”
Thời gian và địa điểm đều khớp, chi tiết cũng giống như những gì đồng nghiệp của bố anh đã kể năm đó.
Một vụ gây rối y tế đã cướ đi sinh mạng của bố mẹ anh, để lại anh năm tuổi và em gái ba tuổi nương tựa vào nhau.
Lục Hành, người chứng kiến toàn bộ quá trình g.i.ế.c người, đã bị kích thích mạnh mẽ, lựa chọn quên đi ký ức này và xuất hiện các triệu chứng khát máu.
Điều này lại gián tiếp khiến Mộng An Nhiên mắc chứng PTSD.
Kha Nại thất thần, không còn vẻ ôn hoà trưởng thành như thường ngày.
Anh ta ngồi sụp xuống đó, ánh nắng chiếu vào người anh ta nhưng không hề có chút sức sống nào.
Lục Hành mím môi, nói: “Quản gia Trần có thể biết chuyện về vụ gây rối y tế, tôi sẽ cử người đi điều tra tung tích ông ấy.”
Từ nhỏ đến lớn, anh không có nhiều tình cảm với những người xung quanh.
Cứ như thể có người cố tình không muốn anh nảy sinh tình cảm.
Trước khi Mộng An Nhiên chào đời, người giúp việc trong nhà thay đổi mỗi năm một lần, bao gồm cả nhũ mẫu chăm sóc anh khi còn nhỏ, cũng được thay đổi mỗi năm một lần.
Anh thậm chí còn không kịp tìm hiểu những người xung quanh mình, tự nhiên cũng sẽ không có tình cảm lưu luyến.
Quản gia Trần là một trong những người cuối cùng bị thay thế.
Sau hai mươi ba năm, anh không chắc chắn về nơi ở hiện tại của quản gia Trần.
Cũng không chắc chắn liệu quản gia Trần, nếu thực sự biết nội tình vụ gây rối y tế, có thể sống sót đến bây giờ với sự tàn nhẫn của Bạch Úc Kim hay không.
Kha Nại chợt nhớ lại lần xét xử Bạch Úc Kim trước đây, người đầu bếp ra làm chứng đã đề cập rằng – Bạch Úc Kim có thể có liên quan đến vụ gây rối y tế.
Rất nhanh, anh sắp xếp lại tất cả suy nghĩ của mình.
Mất bình tĩnh trước mặt bệnh nhân, anh với tư cách là một bác sĩ tâm lý thì quá không chuyên nghiệp.
Anh nở một nụ cười như thường ngày, thản nhiên nói: “Mọi chuyện đã qua hơn hai mươi năm rồi, dù có tìm được quản gia Trần, bố mẹ tôi cũng không thể quay lại. Bây giờ anh cảm thấy thế nào?”
Lục Hành uống thêm hai ngụm nước, trầm giọng nói: “Rất bình thường.”
Những năm nay anh đã chứng kiến quá nhiều cảnh m.á.u me, thậm chí thủ đoạn của chính anh cũng cực kỳ tàn nhẫn.
Việc nhớ lại quá khứ đó không thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh chút nào.
Kha Nại cười khổ gật đầu, “Bây giờ đã tìm ra nguyên nhân bệnh, sau đó sẽ tiến hành tư vấn tâm lý định kỳ, từ từ điều trị chứng khát m.á.u của anh.”
“Ừm.” Lục Hành lạnh lùng đáp một tiếng, đứng dậy rời đi.
Anh và Kha Nại không phải ruột thịt, hơn nữa từ nhỏ anh đã không nhận được tình yêu thương của cha mẹ, hoàn toàn không thể đồng cảm với nỗi buồn của Kha Nại lúc này.
Nhưng, Kha Nại là bạn tốt của em gái.
Em gái có thể sẽ quan tâm đến tình hình của Kha Nại.
Lát nữa ăn cơm, anh phải kể tất cả những chuyện này cho An Nhiên.
Trong chiếc Mercedes màu xanh lá đậm, Hạng Phục thấy ông chủ bước ra khỏi phòng khám, liền lập tức xuống xe đón, mở cửa xe phía sau.
“Lục Tổng, bây giờ đi trường b.ắ.n hay trường đua ngựa?”
“Giang Biệt Cửu Hào.” Lục Hành cúi người lên xe.
Hạng Phục sững sờ một lúc, không hỏi nhiều, đóng cửa xe lại.
Sau khi hứa sẽ giành huy chương trong cuộc thi b.ắ.n cung cưỡi ngựa cho Đại tiểu thư, Lục Tổng đã đến trường b.ắ.n hoặc trường đua ngựa luyện tập mỗi ngày.
Việc có thể khiến Lục Tổng huỷ bỏ kế hoạch đã định chắc chắn, chỉ có thể là liên quan đến Đại tiểu thư.