Gió Hạ Nhẹ, Một Mùa Hè Thay Đổi Con Người - Chương 12
Cập nhật lúc: 05/09/2025 19:16
Phương Thiên Tứ vẫn tự mình thao thao bất tuyệt giáo huấn.
Tên này đúng là một người tốt.
Nếu nói chuyện của mình với cậu ta chắc sẽ không có vấn đề gì, cậu ta đáng tin tưởng, dù sao chuyện này lát nữa đi khám bác sĩ chắc chắn sẽ bị lộ ra, chi bằng nói với cậu ta luôn.
--- Chương 9: Tai nạn một năm trước ---
Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ phòng khám, nhuộm hành lang thành màu cam ấm áp. Phương Thiên Tứ giúp Dương Thiếu Xuyên lấy số khám bệnh xong, chán nản ngồi ở khu vực chờ khám nghịch điện thoại.
Mùi thuốc khử trùng của phòng khám hòa với vị mặn chát của gió biển xộc vào mũi.
“Thật không hiểu nổi,” Phương Thiên Tứ liếc nhìn Dương Thiếu Xuyên đang chỉnh lại cổ áo, “thể chất của cậu không phải tốt hơn tôi sao? Sao vẫn còn đau lâu thế?”
Dương Thiếu Xuyên cài nốt chiếc cúc áo cuối cùng, thở dài: “Cái này không liên quan đến thể chất.” Anh dừng lại, nghiêm túc nhìn Phương Thiên Tứ, “Tôi có manh mối, nhưng không muốn nói. Mong cậu có thể giữ bí mật, ngoài Tiểu Ngư, tôi không muốn người khác biết.”
Phương Thiên Tứ nhướn mày: “Bí ẩn vậy à? Yên tâm, miệng tôi kín lắm.”
Bác sĩ nhanh chóng gọi số.
Mùi thuốc khử trùng của phòng khám hòa với vị mặn chát của gió biển xộc vào mũi. Vết thương cũ ở vai phải của Dương Thiếu Xuyên như một vết sẹo đáng sợ, kéo dài từ xương quai xanh xiên xuống xương bả vai, mép da còn hằn lên những vệt hồng nhạt của phần da non mới lành, vết thương cũ ở lưng thì như một mảng bầm tím bạc màu, ẩn hiện dưới cổ áo.
“Vết thương này......” Tay Phương Thiên Tứ lơ lửng giữa không trung, không dám chạm vào, yết hầu khẽ động, “Làm sao mà bị vậy?”
Dương Thiếu Xuyên kéo khóe môi, đưa tờ giấy khám bệnh qua: “Tai nạn xe hơi một năm trước.” Giọng anh rất tự nhiên, như thể vết sẹo này không phải của mình vậy.
Chiếc kẹp của bác sĩ “loảng xoảng” rơi xuống khay. Phương Thiên Tứ không nhận tờ giấy khám bệnh, nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên vai phải của Dương Thiếu Xuyên, đồng tử hơi co rút – những vết sẹo đan xen như những sợi dây leo uốn lượn bò khắp nửa bên vai, có chỗ còn đỏ lừ thịt, rõ ràng là dấu vết của vết thương cũ bị rách đi rách lại rồi lại lành lại.
“Hèn chi.” Bác sĩ tháo găng tay cao su, giọng nói rất nhẹ nhàng, “Lúc nãy cậu nói bị bóng đá đập trúng, tôi cứ tưởng là vết thương mới. Tổn thương thần kinh mãn tính cũ như thế này...” Ông nhìn Dương Thiáu Xuyên, “Phải từ từ tĩnh dưỡng, đừng để bị kích thích.”
Bác sĩ cũng không tò mò về tai nạn gì, đó là chuyện riêng tư của bệnh nhân, bác sĩ không cần quản những thứ đó, chỉ giúp Dương Thiếu Xuyên xử lý vết thương.
Tình hình thực tế không có gì, chỉ đơn thuần là cơn đau do bị va chạm.
Sau khi xử lý vết thương, bác sĩ dặn dò những điều cần chú ý. Khi bước ra khỏi phòng khám, hoàng hôn đã nhuộm cả hòn đảo thành màu vàng rực rỡ.
“Đi thôi, tìm chỗ nào ăn cơm đi, thật ra tôi rất muốn tự mình nấu ăn.” Dương Thiếu Xuyên vừa nói vừa lấy điện thoại gọi cho dì Lâm, “Dì Lâm, xin lỗi dì, tối nay cháu ăn cơm bên ngoài ạ.”
“À, vậy sao? Dì biết rồi.”
Anh muốn sau khi ăn cơm xong sẽ kể chuyện của mình cho Phương Thiên Tứ, mà Phương Thiên Tứ cũng nhận ra ý định của Dương Thiếu Xuyên.
Cúp điện thoại, anh nói với Phương Thiên Tứ: “Thật ra tôi biết nấu ăn, món sở trường nhất là cơm chiên.”
“Cậu biết nấu ăn à?” Phương Thiên Tứ đột ngột quay đầu lại, đôi mắt sau cặp kính trợn tròn.
Dương Thiếu Xuyên cúi đầu nghịch điện thoại: “Sao vậy, em họ tôi cứ bảo cơm chiên trứng tôi làm ngon hơn cả mẹ nó làm nữa là.”
Phương Thiên Tứ bỗng bật cười, đưa tay xoa rối tóc anh: “Được đấy Dương Thiếu Xuyên, giấu kỹ thật đấy, con bé Tiểu Ngư đó kén ăn lắm đó.”
Lúc này điện thoại của Phương Thiên Tứ cũng reo.
“Alo, Thiên Tứ à, tối nay mẹ với bố con có việc nên có thể về muộn, thế nên con tự lo cơm tối đi nhé.”
“Dạ, con biết rồi mẹ.”
Dương Thiếu Xuyên cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.
......Cái kịch bản này không đúng lắm, sao mà trùng hợp thế không biết, trong tiểu thuyết những tình tiết thế này là để tăng tiến tình cảm của nam nữ chính, không lẽ ông trời muốn gán ghép tôi với con trai sao? Bước tiếp theo không phải là mời về nhà ăn cơm à?
3. “Người nhà tôi vừa hay không có ở nhà, vừa hay tôi cũng định mua ít đồ ăn, lát nữa đến nhà tôi ăn.”
“Người nhà tôi vừa hay không có ở nhà, tôi cũng định mua ít đồ ăn, lát nữa qua nhà tôi ăn nhé.”
Mẹ kiếp... sao mà đoán trúng phóc vậy chứ.
Hai người đến siêu thị, ông chủ siêu thị có vẻ rất quen với Phương Thiên Tứ, nhiệt tình chào hỏi: “Ồ, Thiên Tứ đến mua rau à.”
“Bạn cháu ạ, nghỉ hè đến đây chơi.” Phương Thiên Tứ giới thiệu, “Cậu ấy tên là Dương Thiếu Xuyên.”
Ông chủ nhiệt tình vỗ vai Dương Thiếu Xuyên: “Tiểu hữu lạ mặt quá, đến du lịch à?”
“Vâng, chắc cả mùa hè sẽ ở đây.” Dương Thiếu Xuyên lịch sự đáp, “Không khí trên đảo thật sự rất tuyệt.”
“Vậy thì cậu phải tận hưởng thật tốt nhé, tuy hòn đảo này không có gì đặc biệt.”
“Tôi cảm thấy nơi đây rất tuyệt, mấy ngày đến đây cơ bản đều rất vui vẻ.”
“Haha...... Cậu thích là được rồi.” Ông chủ siêu thị cười rất sảng khoái.
Xem ra trên hòn đảo này có không ít người tốt đâu.
Lúc chọn rau, Dương Thiếu Xuyên hỏi: “Trông cậu có vẻ rất thân với ông chủ nhỉ.”
“Ông chủ rất thân với nhiều cư dân trên đảo, chuyện này bình thường thôi.”